Cơ Hoa Âm thấy cô gái nhỏ này nhìn mình đăm đăm, cười hỏi, "Nhìn cái gì chứ?"
"Ngươi a." Hạ Lan Tuyết đáp rất dứt khoát, tiểu thân thể hướng bên cạnh hắn lại gần, cười hì hì nói, "Trước kia sao ta không phát hiện ra, sắc đẹp của nam nhân cũng có thể thay cơm."
Cơ Hoa Âm đỏ mặt, vội vàng đưa cá đã nướng xong đến trước mặt nàng, "Nước miếng đều muốn chảy đầy đất rồi, nhanh ăn đi."
Hạ Lan Tuyết quẫn, tiểu tay không tự giác liền lau miệng.
"Đứa ngốc." Hành động ngây ngốc khiến cho trong lòng Cơ Hoa Âm nhũn thành một vũng, cũng không chờ nàng đưa tay đón, trực tiếp dùng tay xé thịt cá đưa tới bên miệng nàng, "Cẩn thận nóng. "
"Này, đã rửa tay chưa đấy?" Đầu Hạ Lan Tuyết lui về phía sau co rụt lại, có chút ghét bỏ nhìn hắn.
Cơ Hoa Âm đem cá cầm trở lại, "Vậy là ngươi không muốn ăn? " "Ha ha, nghĩ." Hạ Lan Tuyết thấy sắc mặt hắn trầm xuống, vội vàng chân chó ôm lấy cánh tay của hắn, cúi đầu, liền trên tay của hắn, đầu lưỡi nhất câu, cuốn mảnh thịt cá kia vào trong miệng.
"Ừm, thật là thơm." Nàng ăn xong, còn vẫn chưa thỏa mãn liếm môi dưới, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm xiên cá nướng kia, "Lại đến."
Thấy dáng vẻ nàng ăn như mèo, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn đòi ăn với mình, Cơ Hoa Âm ánh mắt lóe lên, đưa xiên cá cho nàng, "Chính mình ăn đi."
"Hả?" Thanh âm hắn trầm thấp, làm cho nàng nghĩ rằng câu nói đùa vừa rồi của mình chọc giận hắn.
Nàng không có nhận dĩa cá, lại ôm chặt lấy cánh tay hắn, nửa quỳ ở bên người hắn, làm nũng, "Ngươi lại đút cho ta đi, ta thích được ngươi đút ăn."
"Tự mình ăn đi." Cơ Hoa Âm trực tiếp đem dĩa cá nhét vào trên tay nàng.
Hạ Lan Tuyết sững sờ, nhìn hắn đang cầm con cá tiếp tục nướng, trong lòng không lớn là tư vị, liền đứng dậy lại chuyển đến bên cạnh hắn, cũng học lúc trước hắn đút cho mình ăn, xé một ít mảnh thịt cá đưa tới bên miệng hắn.
"Ngươi tức giận sao?"
"Vì sao phải giận ngươi?" Cơ Hoa Âm nghiêng đầu, buồn cười nhìn dáng vẻ nàng ảo não, đưa một tay ra, vỗ nhẹ nhàng đầu của nàng, "Ngoan ngoãn, ăn đi cho nóng, tý nữa ta ăn là được."
"Không đúng, ngươi nhất định là trách ta vừa rồi hỏi ngươi có rửa tay không?" Hạ Lan Tuyết chu cái miệng nhỏ nhắn, ảo não kêu, "Kỳ thật, ta chỉ trêu trọc ngươi thôi. Ta..."
"Ta" một hồi lâu, nàng cũng không thấy hắn nói gì, đột nhiên, cầm lấy tay hắn, mạnh mẽ hôn một cái.
"Như vậy đủ rồi sao?" Nàng ngẩng đầu, mắt to ngập nước nịnh nọt hắn.
Kỳ thật, buổi tối khuya, hắn còn hào hứng dẫn nàng đi đến địa phương quỷ quái này nướng cá ăn, cũng không dễ dàng, nàng không nên chọc hắn tức.
Đôi mắt Cơ Hoa Âm đột nhiên thâm sâu, giống như bầu trời đêm mênh mông này.
"Nha đầu." Hầu kết khẽ lăn, hắn khàn khàn lên tiếng, "Ngươi biết mình đang làm cái gì không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Thê tử hung hãn của Lãnh Vương phúc hắc.
Historical Fiction| Hoàn | Kiếp trước nàng là nữ nhân cường hãn lại cực độ cường thế, mẹ mất, nàng phò trợ nam nhân yếu đuổi lên ngôi hoàng thượng nên nàng được phong hoàng hậu, nghĩ mình sẽ được sống cuộc sống an nhàn ai ngờ thế sự khó lường nàng bị mất bệnh nguy kị...