Q2 - Chương 2: Nạp Lan Ninh ! Tâm ngươi thật nham hiểm

1.3K 22 0
                                    

  "Sao? Mau để nàng vào đi!" Cung thị đảo mắt nhìn Nạp Lan Tĩnh, không rõ Tứ di nương tới đây để làm gì, tuyết rơi suốt một ngày đã rất dày, phần lớn nhóm chủ tử đều không muốn rời khỏi viện.

"Đai tiểu thư ... không tốt ... không tốt!" Tứ di nương tiến vào phòng liền khóc toáng lên, không kịp chà tuyết dưới chân liền vội vàng quỳ xuống.

"Ngươi làm cái gì vậy, mau đứng lên đi!" Cung thị cả kinh, vội vàng buông chiếc đũa trong tay xuống, nhanh chóng đứng dậy đem Tứ di nương kéo lên.

"Phu nhân ... không tốt ... Ngọc nhi ... nàng ... nàng!" Tứ di nương khóc lóc thập phần lợi hại, tiếng nói đứt quãng, làm cho người ta nghe không rõ đến tột cùng nàng muốn nói gì. "Phu nhân, ta ...!" Tứ di nương hít sâu một hơi cho thuận khí mới nói. "Buổi trưa vừa qua, trong viện vẫn còn thấy người, thiếp liền đi ra ngoài một hồi, ai ngờ vừa trở về Ngọc nhi liền không thấy đâu, bọn họ nhân đều không có ai nhìn thấy nàng, thiếp chỉ nghĩ nàng ham chơi nên cũng không để ý, không ngờ lâu như vậy vẫn không thấy nàng trở về. Thiếp sai người đi tìm nàng, nhưng đến tận bây giờ đều không có tìm thấy, một tiểu nha đầu như nàng còn có thể chạy đi đâu, thiếp sai người hỏi thị vệ gác cửa, bọn họ đều nói hôm nay Ngọc nhi không có xuất môn, thiếp không còn cách nào, mới đến tìm phu nhân tiểu thư!" Tứ di nương vừa nói vừa khóc, hiện tại đã qua giờ ngọ, Ngọc nhi không có ra khỏi phủ, sao hạ nhân lại không tìm thấy.

"Cái gì?" Cung thị cả kinh, buổi chiều còn nói trong phủ còn có thể gặp chuyện không may, không nghĩ tới dĩ nhiên là nàng, Cung thị lắc lắc đầu, đem ý tưởng trong đầu trừ khử, chỉ hy vọng Ngọc nhi ham chơi.

"Ngươi đừng vội, Ngọc nhi nhất định không có việc gì!" Cung thị gọi người tiến vào, ra lệnh cho hạ nhân trong phủ tìm kiếm Nạp Lan Ngọc, lại sai Lý ma ma đi bẩm báo cho Nạp Lan Diệp Hoa cùng lão phu nhân.

"Thiếp tạ ơn phu nhân!" Tứ di nương phúc thân hành lễ, nước mắt vừa mới lau lại bừng lên.

"Ngươi nên thả lỏng tâm tư, có lẽ lúc này Ngọc nhi đã trở về, ta cùng ngươi đi nhìn xem!" Cung thị nói xong liền cầm lấy áo choàng cùng Tứ di nương đi qua.

"Mẫu thân, nữ nhi cùng ngài đi qua đó!" Nạp Lan Tĩnh nói xong cũng nhanh chóng đứng lên, chỉ hy vọng hết thảy là trùng hợp mà thôi, Ngọc nhi vẫn bình an vô sự, nhưng trong lòng lại u ám nặng nề, luôn có một loại dự cảm không tốt.

"Ngươi ăn trước đi, ta nghĩ qua một lát nữa chắc sẽ tìm thấy Ngọc nhi thôi!" Cung thị tuy rằng sốt ruột, nhưng rốt cuộc vẫn là đau lòng nữ nhi chính mình, bản thân nàng cũng không sao cả, nhưng không thể để nữ nhi chính mình cũng đi theo chịu đói!

Nạp Lan Tĩnh gật đầu, liền không nói gì nữa, chờ Cung thị ly khai, liền lặng lẽ ở bên tai Thu Nguyệt phân phó vài câu, nàng thở dài, chỉ hy vọng Nạp Lan Ngọc không có ở phía sau núi giả, hy vọng hết thảy là chính mình lo lắng quá nhiều.

Mà ở bên kia, Tam di nương về tới trong viện, sắc mặt liền âm trầm đáng sợ. "Tô ma ma, ngươi nói xem là ai muốn hãm hại ta?"

"Di nương, chuyện lúc nãy thực kỳ quái, là ai có thể vào trong sân, trộm được vật đó của di nương?" Tô ma ma vẻ mặt buồn rầu, tất cả người trong viện Tam di nương đều là người của chính mình, hơn nữa trong tay mình còn nắm giữ nhược điểm của các nàng, quả quyết không dám làm ra chuyện phản bội chủ tử.

Tam di nương khẽ nhíu mày, không thèm nhắc lại nữa, xem trang sức bên cạnh gương đồng. "Tô ma ma, lần tràng hạt cẩm thạch cùng cây trâm của ta đâu?" Tam di nương đột nhiên phát hiện thiếu một cây trâm, hơn nữa mấy thứ này đều có đặc thù rõ ràng, phần lớn đều liên quan đến tín ngưỡng của chính mình, nghĩ vậy, Tam di nương đáy mắt phát ra lạnh lẽo!

"Cái gì? Tam di nương, nếu không, hiên tại chúng ta đi bẩm báo lão gia, chớ không phải là có người muốn hãm hại di nương đi!" Tô ma ma cả kinh, phòng này không phải ai cũng có thể đi vào, hơn nữa trong viện nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ? Tô ma ma nheo mắt, tục ngữ nói, ngàn phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng!

"Chỉ sợ đã chậm!" Tam di nương nhếch miệng, sợ rằng người kia uổng phí tâm cơ, Nạp Lan Diệp Hoa sẽ không phạt chính mình, Cung thi cũng sẽ không phạt chính mình, nhưng tặc tử này cần nhận một chút giáo huấn. "Tô ma ma, đem người có thể vào phòng ta toàn bộ đều kêu tiến vào!" Ánh mắt Tam di nương lạnh lẽo, nàng cũng không tin không tra được.

Bên này, Nạp Lan Tĩnh phân phó xong, lại sai người làm quế hoa cao, liền đi đến trong viện Tứ di nương, tuyết còn đang rơi xuống, trên mặt đất đã kết một tầng tuyết thật dày, mặt trên bị dẫm nát phát ra chút tiếng vang, trời đã bắt đầu chuyển sang đêm tối, bởi vì tuyết rơi, ở trên đường không cần đốt đèn cũng nhìn thấy rõ ràng.

"Thỉnh an tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân!" Nạp Lan Tĩnh vào phòng, trông thấy lão thái thái cùng Nạp Lan Diệp Hoa đều lại đây, liền phúc thân hành lễ.

"Thỉnh an Đại tiểu thư!" Tứ di nương cầm khăn tay lau nước mắt, hai mắt đã sưng đỏ

"Tư di nương mau miễn lễ, Tam muội chắc là ham chơi thôi, nhiều người đi tìm nàng như vậy, ta nghĩ trong chốc lát nàng liền trở lại!" Nạp Lan Tĩnh cười, lôi kéo Tứ di nương ngồi xuống.

"Tạ cát ngôn của Đại tiểu thư !" Tứ di nương đáp lời, không cần phải nhiều lời nữa, Nạp Lan Tĩnh biết trong lòng nàng nhớ Nạp Lan Ngọc, liền cùng nàng lẳng lặng chờ đợi.

Chỉ trong chốc lát, Tam di nương, Lục di nương, Nạp Lan Khuynh, Nạp Lan Ninh cũng đều lại đây, mọi người chen chúc ngồi tại đại sảnh trong viện Tứ di nương.Truyện chỉ đăng tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Ấm lô trong phòng đã được đốt nóng, mọi người hai má đều ửng hồng, nhưng trong lòng lại càng hạ nhiệt, mắt thấy sắc trời không còn sớm, vẫn không thấy có tin tức của Nạp Lan Ngọc, Nạp Lan Diệp Hoa đã phái người ra ngoài tìm, trời lạnh như thế này, một tiểu cô nương như nàng có thể chạy ** ss Gà ** đến nơi nào. Tam di nương cúi thấp đầu, trong tay nhẹ nhàng kích thích lần tràng hạt, nàng đã điều tra ra, con trai Tô ma ma Tô Tráng từng trộm đồ trong phòng nàng, nhưng soát phòng hắn lại không thấy, cũng thủy chung không thấy Nạp Lan Ngọc, đến tột cùng là trùng hợp, hay có người thiết kế, chuyện này càng lúc càng thú vị.

"Khuynh nhi, mấy nha đầu các ngươi mau về ngủ trước đi!" Đêm đã khuya, lão thái thái nhìn bọn nha đầu tựa hồ đều có chút chống đỡ không được, rốt cuộc không đàng lòng.

"Tổ mẫu, không sao đâu, Khuynh nhi nhất định phải đợi đến khi Ngọc nhi muội muội trở về!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nạp Lan Khuynh mang theo vẻ kiên quyết, lão thái thái thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, mà Tứ di nương vẫn luôn đứng ở cửa, đứng ở nơi đó đã được vài canh giờ.

"Lão thái thái, trong lòng thiếp thực lo lắng ss Gà... thiếp ... thiếp muốn tự đi tìm nàng!" Tứ di nương rốt cuộc nhịn không được, mắt thấy đã đến canh ba, sao còn không có tin tức, nhất định là bọn hạ nhân lười biếng, tìm chỗ nào ngủ đi.

"Ngươi đi ra ngoài làm cái gì, nhiều người đi tìm như vậy cũng không tìm thấy nàng, ngươi đi thì có thể tìm được sao?" Nạp Lan Diệp Hoa vẻ mặt tức giận nói, ngày mai hắn còn phải lâm triều, mọi người đều ở trong này bồi nàng còn không thành, nàng lại muốn đi ra ngoài tìm, vạn nhất nàng cũng mất tích, người khác còn phải đi tìm nàng.

"Lão gia, Tứ di nương dù sao cũng vì lo lắng cho đứa nhỏ!" Cung thi ở một bên nhịn không được nói giúp cho Tứ di nương, từ sau chuyện tình Nạp Lan Hiên, trong lòng nàng liền đặc biệt sợ hãi đứa nhỏ khác trong nhà gặp chuyện không may.

"Nếu nàng ta thật tâm lo lắng cho đứa nhỏ, sẽ không đến mức ngay cả đứa nhỏ cũng không quản được, trễ thế này mới bẩm báo cho chúng ta!" Nạp Lan Diệp Hoa tức giận nói, tiết trời lạnh lẽo, LQĐngay cả đốt ấm lô cũng không đuổi được hàn ý nồng đậm.

Tứ di nương quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào, không phải nàng không quan tâm đứa nhỏ, ngày thường Nạp Lan Ngọc luôn vụng trộm chạy ra ngoài chơi, còn lần này nàng mới đầu không để trong lòng, sau lại cảm thấy không đúng, mới sai người đi tìm nàng, thế này mới bẩm báo chủ mẫu trong nhà, bởi vì Nạp Lan Ngọc chỉ là thứ nữ, nếu là đích nữ cũng sẽ không có nhiều quy củ như vậy.

"Ta cùng ngươi đi ra ngoài nhìn một chút!" Cung thị rốt cuộc không đành lòng, đem Tứ di nương kéo lên, cầm áo choàng khoác lên người, liền quay người đi ra ngoài.

"Được rồi, ai cũng không được đi, đều ở chỗ này chờ cho ta, đường đường là chủ mẫu lại cùng hạ nhân ra ngoài tìm người vào lúc đêm khuya, cũng không sợ người ta chê cười!" Nạp Lan Diệp Hoa quát một tiếng, đương gia chủ mẫu hơn nửa đêm ở trong tuyết tìm thứ nữ, nếu truyền ra ngoài, nói dễ nghe là yêu thương thứ nữ, nói khó nghe là chẳng phân biệt được đích thứ!

Nạp Lan Tĩnh rũ mắt xuống, Nạp Lan Diệp Hoa chưa từng xem mẫu thân là chủ tử đúng đắn, là chủ mẫu Nạp Lan phủ, chưa từng cảm thấy đích thứ khác nhau! Chắc là trong triều có chút không hài lòng, bị người cười nhạo đi!

Mọi người không nói được lời nào, dần dần có chút buồn ngủ, đều ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, ngay cả Nạp Lan Diệp Hoa rời đi vào triều cũng không biết.

Chờ lúc Nạp Lan Diệp Hoa trở về, mọi người mới dần dần tỉnh dậy, mà bọn nha đầu nhìn thấy nhóm chủ tử ngủ, cũng không dám quấy rầy.

"Tứ di nương đâu?" Cung thị ngồi thẳng thân mình, là người đầu tiên phát hiện không thấy Tứ di nương đâu!

(Trọng sinh, ngôn tình) Tướng Phủ Đích NữNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ