"A? Chứ không phải là muốn nâng Tứ di nương lên làm quý thiếp?" Lão thái thái kinh ngạc, nhưng khóe mắt vẫn không khỏi lướt hướng Niệm Nô, hung hăng oán hận liếc nhìn nàng một cái.
"Tổ mẫu nói rất đúng, Ninh nhi rốt cuộc là sườn phi của vương gia, nếu mẹ đẻ có tiếng nói quá thấp ( địa vị quá thấp ) cũng không tốt a! Vài ngày trước đó, phụ thân nói với mẫu thân, ngài đáp ứng đi, Tứ di nương là lão nhân trong phủ, nếu sau này có xảy ra sự cố, phụ thân cũng không thể nói câu nào!" Nạp Lan Tĩnh cười, giữ chặt tay Cung thị, trong mắt mang theo ý đùa cợt, lời nói cũng là đem trách nhiệm Cung thị phủi sạch sẽ, miễn cho lão thái thái về sau còn nói cái gì nhận thức người không rõ.( không biết nhìn người )
Sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa càng khó coi, hắn chủ ý là muốn nâng Niệm Nô, nhưng Tôn ngự y ở trong này, hắn tự nhiên khó mà mở lời, "Tổ mẫu ngươi thân mình không tốt, Tôn ngự y mới lại đây nhìn một cái, chuyện này nói sau!"
"Nạp Lan tướng gia khách khí, quý phủ nếu có náo nhiệt đối với bệnh tình lão phu nhân cũng là vô cùng tốt!" Tôn ngự y ở bên cạnh lắc đầu, ý bảo Nạp Lan Diệp Hoa cũng không nên bận tâm hắn, mà bỏ lỡ chuyện tốt! Nhưng nguyên nhân vì Tôn ngự y nói một câu khách sao, lại làm cho Nạp Lan Diệp Hoa khó xử, nếu hắn cố ý không đồng ý, ngược lại có vẻ hắn keo kiệt, hoặc là khiến cho Tôn ngự y nhìn ra manh mối, nhưng nếu làm theo lời nói, nhưng nghi thức nâng quý thiếp đều không có chuẩn bị!
"Người tới, mau đem lễ phục Tứ di nương mang lên!" Nạp Lan Tĩnh cũng không chờ Nạp Lan Diệp Hoa mở miệng, lập tức sai Thu Nguyệt chuẩn bị trình lễ phục hồng nhạt thêu hoa Thược Dược lên! Màu sắc tươi đẹp, kỹ thuật thêu càng tinh xảo, đem quần áo trên người Niệm Nô kia, có vẻ u tối không sáng sủa.
"Này!!!" Tứ di nương kinh ngạc, nàng biết nếu đầu nhập vào phe Đại tiểu thư tất nhiên có thể có lợi, cũng không nghĩ có lợi lớn như vậy, hơn nữa đến vô cùng nhanh, lúc trước Nhị di nương được sủng ái, nhà mẹ đẻ có chút thế lực, nhưng thủy chung lại không thể chạm tới địa vị quý thiếp, nàng bất an nhìn Nạp Lan Diệp Hoa, tay ngầm cấu thật mạnh vào cánh tay, nàng sợ vừa nháy mắt tức thì thành cảnh trong mơ, chạm vào lập tức vỡ nát.
"Di nương, ta biết người là người hiểu lễ, lo lắng thân thể tổ mẫu, nhưng ngay cả Tôn ngự y đều nói vậy, chuyện náo nhiệt đối với sức khỏe cũng là vô cùng tốt!" Nạp Lan Tĩnh cười cười, việc nâng thiếp hôm nay vốn một cô nương chưa chồng trong nhà không thể tham gia, nhưng nay Tôn ngự y nói náo nhiệt náo nhiệt có thể làm cho bệnh tình lão thái thái thuyên giảm, nàng nói vậy tự nhiên sẽ không có người để ý.
Nạp Lan Tĩnh di chuyển cước bộ, thân mình kề sát Tứ di nương, dùng âm thanh chỉ mình và nàng mới có thể nghe được, nói:"Tổ tông có quy định, hôm nay ngươi nâng vị quý thiếp, tối nay phụ thân ở lại sân của ngươi!" Nạp Lan Tĩnh giơ tay, dường như là sửa sang lại quần áo cho Tứ di nương, trên mặt mang theo ý cười, "Bất quá, phụ thân có thể hay không bị Niệm Nô câu đi, đó là dựa vào bản lĩnh của ngươi!"
Tứ di nương ngẩn ra, mắt hơi híp lại, nhìn Niệm Nô một thân phấn y, trong lòng không khỏi hạ quyết tâm, trên mặt cũng cười, "Thiếp đa tạ ý tốt lão thái thái, lão gia, phu nhân!" Tứ di nương cúi người lễ, tay không tự giác đặt trên bụng, nếu tương lai mình sinh đứa nhỏ, có lẽ chính mình có thể nâng vị bình thê, con của mình mặc dù không tôn quý bằng Nạp Lan Hiên, nhưng cũng được coi là con trai trưởng, trên mặt mang theo vui sướng, mắt không tự giác quay đầu ra bên ngoài nhìn, như muốn đi gặp ai đó báo tin.
"Vậy không nhanh chuẩn bị, Tứ di nương còn không đi thay quần áo!" Nạp Lan Tĩnh cầm quần áo, nhanh chóng đem Tứ di nương thúc giục ra cửa, nhìn bóng lưng Tứ di nương rời đi, ánh mắt Nạp Lan Tĩnh phát lạnh, nếu nàng đoán không lầm, nam tử ngày ấy quỳ gối trước cửa đó là Tứ di nương tìm đi, Tứ di nương không phải muốn kết quả như thế sao, chính mình liền giúp nàng đạt tới mục đích này, chỉ là, hậu quả sợ là nàng không thể gánh vác được thôi.
Nạp Lan Diệp Hoa nhìn sự dĩ nhiên thành kết cục đã định ( chuyện đã thành ), mặc dù bất mãn cách Nạp Lan Tĩnh làm, mà có mặt Tôn ngự y cũng không dám không đồng ý, dù sao Nạp Lan Tĩnh không chỉ là đích nữ tướng phủ, lại là quận chúa Hoàng thượng phong.Cung thị quay đầu phân phó Lý ma ma vài câu, nâng quý thiếp tự nhiên phải chuẩn bị tốt một phen, mà không thể qua buổi trưa.
Việc này tuy rằng gấp, nhưng lại không chậm trễ chút nào, ban đầu vì Niệm Nô chuẩn bị gì đó, toàn bộ triệt để đem đến trong sân Tứ di nương, từng chậu bồn cảnh kia, toàn bộ ấn theo yêu thích của Tứ di nương bày đặt, Lý ma ma lại được Cung thị ý tứ, mở kho lớn, từ bên trong chọn vài món đồ cổ, đem tặng Tứ di nương, tăng thêm một chút quý khí, mà cỗ kiệu Niệm Nô cũng dừng ở ngoài cửa sân Tứ di nương, Cung thị cũng làm cho Lý ma ma phân thêm bốn nha đầu cho Tứ di nương, lại từng đợt tiếng pháo nổ, tựa hồ so với Niệm Nô còn vang dội hơn, chỉ chốc lát nhìn thấy kiệu Tứ di nương dừng lại ở ngoài cửa viện lão thái thái.
Tứ di nương hạ kiệu, bọn nha đầu khẩn trương ở ngoài cửa đặt chậu than, làm cho Tứ di nương bước qua chậu than đi vào, Tứ di nương bắt đầu tiến vào viện, từng bước đi có người theo bên cạnh rắc một ít lá trà cùng lạc, ngụ ý khai chi tán diệp, sinh nhiều con cái.
Tứ di nương ngầm cười, đi bước một vào phòng ở lão thái thái, Niệm Nô nghe tiếng vang kia, gắt gao nắm chặt quyền, nhìn một thân phấn y trên người, thật châm chọc! Lúc trước Hoàng Hậu mặc dù không được sủng ái, lại ở khắp nơi lấy thân phận áp chế mình, rồi sau đó Cung quý phi tiến cung, đoạt sự sủng ái của mình, hôm nay, nhìn Tứ di nương, giống như ngày trước nhìn Cung quý phi được sắc phong quý phí, chính mình cũng là đứng ở một bên, chỉ có thể vì người khác xem lễ, trên người tức thì lộ ra nồng đậm không cam lòng.
"Tổ mẫu, mẫu thân, Tứ di nương vào sân, Tĩnh nhi lui xuống!" Nạp Lan Tĩnh nhìn Tứ di nương đi đến, hơi cúi, chạy nhanh lui xuống dưới, nàng tự nhiên không thể lưu lại xem lễ, mà Tôn ngự y rốt cuộc là ngoại nhân ( người ngoài ), cũng vội vàng đi theo Nạp Lan Tĩnh, rời buồng trong.
Chờ Tứ di nương hướng Cung thị, lão thái thái kính trà, hướng Nạp Lan Diệp Hoa dập đầu, lễ xem như hoàn thành!
"Quận chúa, lão phu nhìn sắc mặt tướng gia tựa hồ không ổn!" Hai người đi đến gian ngoài, Tôn ngự y chỉ chỉ sân, ám chỉ có chuyện muốn nói với Nạp Lan Tĩnh.
"Sao?" Nạp Lan Tĩnh ra sân, kinh ngạc nhìn Tôn ngự y, Tôn ngự y đè thấp âm thanh, hướng Nạp Lan Tĩnh nhất nhất nói ra.
Nạp Lan Tĩnh yên lặng nghe, môi không tự giác bật cười, thật là có ông trời tương trợ, Nạp Lan Diệp Hoa thật sự là báo ứng, bất quá, Tứ di nương sợ không có kết cục tốt.
"Đa tạ Tôn ngự y!" Nạp Lan Tĩnh cảm kích nhìn Tôn ngự y, Tôn ngự y phúc phúc ( cúi người ), nếu hôm nay không có Tôn ngự y hỗ trợ, sợ là hôm nay Niệm Nô tất nhiên trở thành thiếp thất.
"Quận chúa khách khí!" Tôn ngự y xoay người, hắn mặc dù là người Thái Hậu nhưng Cung phủ từng có ơn với hắn, chỉ cần Vận Ninh quận chúa phân phó, hắn tự nhiên dồn hết sức hoàn thành, mà giúp Nạp Lan Tĩnh bất quá là làm cho chính mình nhìn bệnh lão thái thái thôi, cái khác, chính mình vẫn chưa nói cái gì, bất quá đều là Nạp Lan Tĩnh an bài thiết kế! Hai người hàn huyên một lát, Tôn ngự y lập tức cáo từ, lúc này sợ lễ đã thành, Nạp Lan Tĩnh đi vào phòng. Nạp Lan Diệp Hoa vừa nghe Tôn ngự y đã ly khai, sắc mặt đổi đổi, nhưng sự đã thành kết cục đã định, Nạp Lan Diệp Hoa buồn bực vô cùng, nhưng lại không thể đi phế phân vị quý thiếp của Tứ di nương! Dù sao cũng có Tôn ngự y làm chứng.
Lão thái thái cũng không có tâm trạng, "Tiện tì, còn không cút xéo đi, hừ! Về sau chờ Tôn ma ma trở về, làm cho nàng nhìn, tiện tì này còn dám bước vào phòng ta nửa bước, người lập tức đánh gãy chân của nàng!" Lão thái thái trừng mắt, đem chữ không vui đối với Niệm Nô viết trên mặt.
Nạp Lan Diệp Hoa cau mày, nghĩ Tôn ma ma đã chết, xem bộ dáng lão thái thái chắc là còn không biết chuyện, hắn liếc mắt nhìn nha đầu bên cạnh lão thái thái, ngược lại không biết ai thông tuệ như vậy, cũng tốt, lão thái thái bớt thương tâm, nhưng nhìn Niệm Nô cúi thấp đầu, trong lòng tức thì dâng lên áy náy, nhìn lão thái thái không vui, lập tức mang theo Niệm Nô lui xuống.
Nhoáng một cái qua nửa ngày, cuối cùng việc xong, Nạp Lan Tĩnh chân như trước đau dữ dội, vừa về đến phòng, vội vàng để Lưu Thúy đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi một chút, mà Cung thị bởi vì tay nổi mụn nước, sợ Nạp Lan Tĩnh phát hiện, đưa Nạp Lan Tĩnh đến ngoài viện, lập tức bảo Lý ma ma khẩn trương trở về.
Mùa đông, đêm vốn đến mau, Nạp Lan Tĩnh không có chuyện gì, xem sách thuốc, tra xét độc Nạp Lan Diệp Hoa trúng phải, mắt có chút mỏi, vội buông sách thuốc, nằm xuống ngủ! Đêm tựa hồ thực yên tĩnh, ngay cả trăm ngày qua gió không ngừng thổi mạnh,, tựa hồ cũng ngừng lại.
Chi nha, chi nha! Nạp Lan Tĩnh nháy mắt tỉnh lại, nàng xuyên qua ánh trăng, giật mình nhìn cửa sổ, ánh mắt mở thật to, có thể tưởng tượng chính mình làm cho Thu Nguyệt rắc ở trên cửa sổ gì đó, tâm hơi hơi tĩnh trở lại, đem chăn nhẹ nhàng xốc lên, ngay cả giày cũng không đeo, nhẹ nhàng, giấu mình chỗ tối ở bên giường, ấm lô trong phòng như trước không ngừng cuồn cuộn tản ra hơi ấm, nhưng trên mặt đất lại lạnh như băng.
Ngoài cửa sổ, bóng người tựa hồ đã phát hiện gì đó, có lẽ nghe được động tĩnh trong phòng, bỗng chợt lóe lập tức không có bóng dáng, Nạp Lan Tĩnh tay nắm chặt cổ tay kia, đêm như trước thực yên tĩnh, trong phòng dường như chỉ nghe thấy thanh âm thở dốc của nàng, nhưng nàng tựa hồ lại nghe được gian ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Nạp Lan Tĩnh nắm chặt cơ quan trên vòng tay, rèm cửa vừa động, mấy đạo ngân châm nháy mắt biến mất ở trong bóng tối, một bóng đen lưu loát trở mình nhẹ nhàng tránh thoát ngân châm Nạp Lan Tĩnh phóng tới, Nạp Lan Tĩnh còn không kịp khởi động lại cơ quan, tay lại bị người áo đen kia bắt lấy, "Là ta!" Mắt của hắn lộ ra một chút ý cười.
Nạp Lan Tĩnh sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử, ánh trăng chiếu sáng mới để Nạp Lan Tĩnh nhìn rõ ràng, "Tham kiến Nhị hoàng tử!" Nạp Lan Tĩnh cúi người, cau mày, không hiểu được Nhị hoàng tử trễ thế này còn vụng trộm tiến đến sân mình làm cái gì.
"Trên người ngươi có thương tích, nhanh ngồi xuống đi!" Nhị hoàng tử hé ra khuôn mặt yêu nghiệt, dường như lộ ra tia áy náy, giọng nói mang theo thân thiết.
"Đa tạ Nhị hoàng tử!" Nạp Lan Tĩnh nhẹ nhàng nói, chậm rãi ngồi ở bên mép giường, ánh mắt lại nhìn chằm chằm tay Nhị hoàng tử nắm chặt cánh tay mình, hơi cau mày.
"Thất lễ!" Nhị hoàng tử theo ánh mắt Nạp Lan Tĩnh nhìn lại, vội buông tay mình ra, trong thanh âm mang theo mất mát, thậm chí có chút hoài niệm, Nạp Lan Tĩnh ngày đó bị thương, mình có thể trực tiếp ở bên cạnh chiếu cố nàng, không giống như hôm nay, nàng lạnh như băng.
"Không biết Nhị hoàng tử đã trễ thế này còn đến đây, có chuyện quan trọng?" Nạp Lan Tĩnh thu lại tức giận trên mặt, hỏi khẽ, nàng ngẩng đầu nhìn cặp mắt hoa đào của Nhị hoàng tử, trong mắt lộ ra thần sắc ủy khuất, trong lòng thở dài, không biết phải nói cái gì!
BẠN ĐANG ĐỌC
(Trọng sinh, ngôn tình) Tướng Phủ Đích Nữ
Ficção HistóricaTác giả:Trầm Hoan Thể loại:Trọng Sinh, Cung Đấu Trạng thái: Đang ra Edittor: thuganhanuoi Nguồn: diendanlequydon TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ ** LƯU Ý: ĐÂY LÀ TRUYỆN TA ĐĂNG LÊN ĐỂ KHI NÀO MUỐN SẼ ĐỌC OFFLINE, TRUYỆN KHÔNG PHẢI DO TA EDIT, TA CÓ DẪN NGUỒN VÀ E...