Sau khi Vương Tuấn Khải biến mất, Vương Nguyên thở dài , đôi mắt lộ rõ vẻ đau thương. Tình cảm của anh dành cho cậu saoVương Nguyênlại không hiểu.Cậu cũng chấp nhận chính mình vô cùng mong đợi được ở bên cạnh anh nhưng ...đời người có những thứ không nằm trong tầm với của bản thân. Có những chuyện không nên cưỡng cầu . Nén đau thương , Vương Nguyên trở lại hàng ghế Vip để tiếp tục xem ca nhạc. Vương Nguyên quay lại chỗ ngồi thì phát hiện Chí Hoành lặng lẽ đứng lên bước ra ngoài. Gương mặt cậu ấy mang vẻ buồn man mác khiến người khác không khỏi cảm thấy thương tiếc. Vương Nguyên không yên tâm nên cũng đứng lên đi theo cậu lên sân thượng của học viện. Hai người nhìn xuống con đường vắng phía dưới . Mỗi người đều theo đuổi những ý nghĩ riêng của mình khiến không khí trầm lặng một cách quỷ dị. Tuyết bắt đầu rơi mạnh, vương trên mái tóc đen của Chí Hoành và Vương Nguyên trông thật đẹp. Người lên tiếng phá vỡ sự yên lặng rợn người kia chính là Vương Nguyên :
- Bạn thật sự chấp nhận từ bỏ Hàn Phong sao ?
Hoành cười khổ lắc đầu :
- Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ thuộc về mình cả. Vậy thì sao gọi là từ bỏ. Đến lúc cả 2 nên chấm dứt quan hệ mập mờ mệt mỏi này rồi.
Vương Nguyên vỗ vai an ủi người bạn thân của mình . Cậu hiểu lòng tự trọng của Hoành vô cùng cao. Cũng khó trách. Thôi thì xem như 2 người họ không có duyên , cứ để quá khứ trôi qua như vậy , đừng bao giờ tái diễn lại một mối tình tay tư đầy đau khổ như 3 năm về trước. Chí Hoành nhìn những bông tuyết trắng muốt mà lòng trở nên lạnh lẽo, giọng cậu trở nên bình tĩnh khi nhắc lại chuyện xưa như thể đó là chuyện tình của người khác vậy :
- Thật buồn cười , đường đường là đại thiếu gia của Ceo_Leader mà phải chịu ủy khuất đi theo bên cạnh anh ta . Vứt bỏ tự tôn lẫn nhân phẩm. Rốt cuộc nhận được cái gì ? Là lời khinh miệt , chửi mắng của Uyển Nghi , cái tát không lưu tình của Hàn Phong. Cuối cùng mình cũng hiểu ra thứ gì đáng và không đáng để chúng ta hi sinh rồi.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi dài trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Chí Hoành . 3 năm nay cậu chịu bao nhiêu ủy khuất mà không thể giải tỏa cùng ai. Chỉ biết trốn tránh. Có lẽ sau khi nói ra hết Chí Hoành sẽ mãi mãi chôn vùi hình ảnh vị thanh mai trúc mã đã mang đến bao nhiêu đau khổ cho cậu .Vương Nguyên chỉ biết đứng bên cạnh lắc đầu chua xót nghe Hoành kể lại chuyện cũ. 3 năm nay cậu cũng thấy sợ. Mỗi lần gọi điện thoại cho Hoành, cậu ấy đều cười nói vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra nhưng Vương Nguyên hiểu rõ nỗi đau trong lòng của Chí Hoành lớn như thế nào. Thà cứ khóc toáng lên , chửi mắng thật nhiều có lẽ sẽ khiến Vương Nguyên yên tâm hơn chứ cứ lưu cái bộ dạng vui vẻ trống rỗng kia thật sự rất đáng sợ. Rút khăn giấy đưa cho Chí Hoành , Vương Nguyên cất tiếng an ủi :
- Khóc đi. Khóc xong rồi thì hãy quên hết. Làm lại từ đầu nhé. Mọi người luôn ở bên cạnh bạn mà. Dạo này sư phụ không khỏe cho lắm .Bạn phải phấn chấn lên để cho người vui vẻ sống tiếp quãng đời còn lại.
Chí Hoành như tỉnh ra , cậu nhớ rằng mình còn một người cha hết mực thương yêu , che chở cho mình. Vậy mà cậu lại nỡ khiến cho ông lo lắng rất nhiều. Thật sự là đáng chết mà. Hoành ôm chầm lấy Vương Nguyênthì thầm :
BẠN ĐANG ĐỌC
(Chuyển ver) (Kaiyuan) Học Viện Hoàng Gia
FanficTuyện này tớ không phải author, nhưng cũng là công tớ phải ngồi chỉnh sửa, viết lại. Mong mn đón đọc. "Chiếc xe buýt số 08 dừng lại ngay trước cổng học viện HOÀNG GIA _ Một trong những học viện hàng đầu thế giới. Vương Nguyên bước xuống xe nhìn kiế...