Chap 3: Ai hơn Ai

18 3 0
                                    


  *Cạch* Cánh cửa phòng anh ở ra, đập vào mắt cô là căn phòng quá sức đẹp đẽ, sang trọng. Cái tivi màn hình lớn, chiếp laptop apple màu xám, cái bàn làm việc bằng gỗ mun đen huyền pha chút màu tím quí phái, cái giường gấp 5 lần cái giường cũ của cô, cái kệ sách to, một nửa là chứa chi chít sách kinh tế, chính trị, khoa học và văn học. Nửa còn lại là những chai rượu có từ rất lâu đời. Cái cửa sổ có 2 chậu cây hoa oải hương tím. Trong phòng giường như không có dấu vết của hạt bụi hay sự xuất hiện của con ruồi, muỗi, kiến. Cô khá ngạc nhiên khi căn phòng của tên hách dịch, sát gái mà lại ngăn nắp như vậy, đã thế toàn sài đồ hàng hiệu.

- Ngậm mồm lại đi không rớt hàm răng đấy! - Anh cười đểu nhìn cô.

- Kệ tôi, bây giờ chúng ta bắt đầu học được chưa? - Cô liếc anh, xấu hổ và bực mình nói:

- Anh muốn làm gì thì làm, tôi thông minh đến mức không cần có người kèm tôi - Lại cái giọng hống hách, anh nhếch mỏ lên nhìn cô, cô ghét nhất loại người như vậy.

- Cậu dám chắc cậu thông minh bằng tôi? - Cô nói bằng giọng lạnh lùng, buốt tim người nghe.

- Rồi sao? Xin lỗi chứ tôi thông minh nhất trường đấy, còn về sức khỏe khỏi phải lo luôn, tôi vẫn không hiểu tôi khỏe mạnh, thông minh mà mẹ vẫn thuê gia sư, vệ sĩ về làm gì nhỉ? - Anh vừa nói vừa liếc cô.

- Vì có người tài giỏi hơn anh!

- Ai?? - Anh ngạc nhiên khi nghe cô nói.

- Tôi! - Cô dõng dạc tuyên bố.

- Anh coi thường tôi ư? - Anh tức giận.

- Phải! Tôi cực kì khinh bỉ loại người như cậu chủ - Cô cười, nụ cười lạnh lẽo đến buốt lưng.

- Hừ! Anh được lắm, nếu vậy anh có dám đọ sức thông minh với tôi?? - Bảo Bình nói giọng khinh thường.

- Tôi dám chắc 100% cậu chủ sẽ thua tôi về mặt sức khỏe cũng như trí thông minh. Tôi cũng tự tin để tuyên bố rằng tôi, Phượng Minh Thiên này sẽ không bao giờ thua cậu!

Anh bị cô nói làm tức đến sôi máu, kế hoạch của anh là làm hạ bệ cô vì lời nói của anh khá cay độc, nhưng không ngờ rằng cô lại là người hạ bệ anh vì cô khá bướng và có khả năng trở thành luật sư tương lai.

Anh gọi ông quản gia lên và nhờ ông ra đề. Cuộc thi thứ nhất về trí tuệ và người ra đề không ai khác ngoài quản gia. 1 tiếng 30 phút trôi qua, anh và cô cùng nộp bài. Cô được 100 điểm tròn còn chỉ chỉ 98, anh tức đến lộn ruột nhưng còn phần thi cuối, chắc chắn anh phải thắng. Anh cười khẩy và nghĩ thầm " tướng tá ẻo lả thế kia thì đánh đấm gì được, hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho gia sư đây thấy thế nào là Dương Bảo Bình này ".Phần thi thứ hai là đấu võ, anh và cô cùng thủ thế. Cô tung ra 3 chiêu đầu để thám thính đối thủ rồi cười nhạt " Đánh thế này biết vậy cho 1 chiêu K.O từ đầu rồi" Không nghĩ nhiều, cô tung cước vào bụng anh thật mạnh để kết thúc nhưng đâu ngờ anh giỏi nhất về thủ và khóa chiêu. Anh né được chiêu của cô một cách dễ dàng làm cô hơi ngạc nhiên vì rất ít người né được cước của cô. Anh cười khẩy:

- Chà, tướng vậy mà đánh cũng ngon nhỉ, nhưng tôi đây chuyên về thủ cơ, để xem 1 bên thủ và 1 bên tấn công bên nào thắng nhé.

- Gihi, nóng máu rồi - Cô cười đầy mãn nguyện, đây là lần đầu có người nói thách cô như vậy ( trước giờ em ấy toàn đánh người đến bầm dập thôi =)) )

Cứ thế người đánh người thủ. Sau gần 1 tiếng cả 2 đã thấm mệt cơ mà anh là con trai, sức bền hơn cô, thấy cô đã gần đến giới hạn, anh lên gối vào người cô.

//Tg: thứ con trai đánh co gái >"""<

Kết thúc, anh thắng cuộc thi thứ 2. Nhưng anh khá ngạc nhiên khi thấy bụng cô nhỏ và thon thả, đã thế còn có cái gì như cuốn sát vào cơ thể cô thì phải (băng cuốn ngực ấy mà). Còn cô nghĩ rằng không thể ra hết sức mạnh của mình với cậu chủ ( vấn đề sinh tử đấy ) nên chỉ ra 1/10 sức mạnh của cô, không ngờ anh vẫn có thể thắng

- Phì! Thế nào, phục chưa, làm vệ sĩ cho tôi mà sức không trâu cũng như không thôi. - Anh nhìn cô và cười khinh.

- Khoan, mới một đều cậu làm gì ghê vậy hả, còn cuộc thi cuối rồi tính gì tính sau - Bây giờ Kim Ngưu nhà ta ức chế lắm rồi " thằng nhóc chết tiệt, phần thi cuối chụy nhất định báo thù ". Tỉ số bây giờ là 1 - 1. Cuộc thi cuối sẽ là đố vui, bên kia đố và bên còn lại trả lời. Nghe đến đố vui anh hí hửng vì nghĩ mình sẽ thắng bởi người lớn ít biết mấy trò thế này. Còn bên cô thì đang cười thầm vì trò này cô chơi quài và câu đố của cô rất ít người phá được.

- Cho anh đố đấy, còn tôi đây sẽ trả lời - Bảo Bình cười, chỉ thẳng mặt cô.

- Hô! được, là anh nói vậy đừng trách tôi - Cười thâm hiểm - Câu thứ nhất : 1 chiếc máy bay chở 500 viên gạch, rớt một viên hỏi còn mấy viên ?

" Hả, đố mẹo à, quá dễ " - Đáp án là còn lại 1 viên đang rơi.

- Sai bét, còn 499 viên, không phải mẹo đâu cưng - Cô cười đắc chí - Tiếp, nêu 3 bước nhét một con voi vào tủ?

- À .. ừm ... " thế éo nào lại có 3 bước nhỉ " - Anh bặm môi suy nghĩ - Chịu, đáp án đi.

- Đơn giản :

B1 mở tủ

B2 nhét con voi vào

B3 đóng tủ

" Ơ thế bất nào " Anh tức xì khói

- Tiếp, nêu 4 bước nhét con hươu vào tủ.

" Ơ tới 4 bước ?? " - B1 mở tủ B2 ờ.. nhét con hươu vào.. - chưa nói xong cô đã nhảy vào hét:

- Sai, đáp án :

B1 mở tủ

B2 lấy con voi ra

B3 nhét con hươu vào

B4 đóng tủ.


" Tức lắm rồi chắc chắn phải trả lời được câu tiếp" Khói bắt đầu dần hiện lên trên đầu anh

- Tiếp này. Trong sinh nhật của chúa sơn lâm, mọi vật đều đông đủ hỏi thiếu con nào?

- Thiếu con .. - " Ơ thiếu con nào nhỉ ... " - Con à ... con người .

- Sai rồi, con hươu - Cô cười lớn.

- Hả, tại sao ??

- Tại nó đang nằm trong tủ, há há - Cô cười lớn chọc tức anh

- E hèm.. câu tiếp. Một bà già qua cầu, dưới là đầm lầy tổ của cá sấu hung dữ, bỗng bà rớt xuống hỏi sao không chết ??

- A ! biết rồi, tại cá sấu đi sinh nhật chúa sơn lâm!! - Anh thuận theo logic của câu đố nãy giờ.

- Giỏi, không tệ, vậy sao bả vẫn chết??

- Tại .. " Lại nữa, sao bả chết nhỉ .. A! " tại dưới đầm lầy còn 1 con cá sấu !

- Sai bét!!

- Vậy sao bả chết - Anh tức tối hỏi lại

- Tại một viên gạch trên máy bay rớt xuống đầu bả. Gihihi - Cô cười với khuôn mặt gian xảo. - Tỉ số là 2 - 1, vậy từ bây giờ tôi sẽ là gia sư của anh, không được chối cãi.

Anh tức tối hừ một tiếng rồi đóng cửa phòng thật mạnh " RẦM " rồi đi ra ngoài. Anh nhấc điện thoại lên và gọi cho ai đó, vẻ mặt cảu anh có vẻ thâm hiểm...

- Alo, nhờ xử dùm 1 thằng nhãi không sợ trời không sợ đất được không.

[..]

- Ok nhờ cậu hết nhé, haha

[..]

Tút..Tút..

Anh lại gọi cho 1 người khác

- Yến Linh hả em, đi bar không em, anh đang có tâm trạng không vui đây - Anh nhẹ giọng nói chuyện với người con gái tên Linh.

[..]

- 9h tối nay tại bar The King nhé em, nhớ em quá, tối nay anh sẽ cho em xem 1 trò thú vị, haha - Anh nói giọng hiểm ác, sau đó chuyển qua nói ngọt, xem ra cô Yến Linh này là người quan trọng của anh Bảo Bình nhà ta.

- Thiên!! - Anh gọi cô

- Vâng cậu chủ?

- Tối nay cùng tôi đi bar! - Anh nhìn cô thích thú, nham hiểm

- Cô khá lo về lời mời của anh nhưng vẫn đồng ý đi.










//Tg: Chap 4 sẽ giới thiệu 2 nhân vật Bảo Bình mới nói chuyện nhé!

[Edit] Gia sư, em yêu chịNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ