Dreamcatcher

130 4 0
                                    

Vẫn là cánh đồng cỏ xanh ấy. Vẫn là đường chân trời đang đỏ ối báo hiệu một ngày sắp tàn. Vẫn là cơn gió lang thang nơi lưng chừng trời. Có một người con trai đang đứng trước ánh hoàng hôn. Cô bất giác gọi: "Chờ em với, Dương ơi". Dương quay lại nhìn cô, chìa tay ra, mỉm cười ấm áp. Rồi hệt như chưa từng xuất hiện, hình bóng Dương tan biến vào thinh không.

Bật dậy khỏi chiếc giường nhỏ, cô thở hồng hộc, mồ hôi tuông như suối.Nhiều đêm rồi, cô khó chiều được cơn mơ ngủ của mình. Hình bóng Dương lặng lẽ đi ngang qua những giấc mơ. Khi cô gặp anh giữa cánh đồng cỏ xanh, khi lại là cuộc hẹn hò nơi quán quen của hai đứa. Dương hiện lên, đẹp đẽ nhưng xa vời. Chút rơi rớt lại từ những giấc mơ, họa chăng chỉ còn là cảm giác má mình ẩm nóng mỗi lần tỉnh dậy. Giọt nước mắt chầm chậm chảy xuống đầu môi, mặn chát. Chuyện đã qua lâu rồi, mà sau cô vẫn chưa quên?

Một ngày làm việc mới bắt đầu từ nỗ lực giải quyết mớ hồ sơ đấu thầu cho kịp tiến độ. Cô nhận được tin nhắn của anh. Hoàng là người yêu hiện tại của cô. Đã thành một thói quen, hằng ngày, họ nhắn tin cho nhau đều đặn, cập nhật cuộc sống và các sự kiện rời rạc xảy ra trong đời. Như những người trẻ bận bịu khác, họ cố thu xếp thời gian ít ỏi cuối ngày để gặp nhau. Hoàng khiến cô ấm áp và dễ chịu. Dù cô biết, anh đã phải cố gắng rất nhiều. Hoàng không thuộc kiểu người nhạy cảm và lãng mạn. Đôi khi, anh thích làm mọi thứ hơn là thể hiện tình cảm bằng lời nói. Một mẫu người đáng tin cậy để gửi trao và tin tưởng về một vài điều gì đó. Dù cô biết, cảm xúc của họ đôi lúc vẫn bị trật nhịp ở đâu đó, như một khớp răng lỗi trong chiếc hộp nhạc, vốn chỉ quen bật lên những giai điệu ngọt ngào.

Dương là mối tình đầu của cô. Không, có khi còn lớn hơn thế. Dương là tất cả tuổi 20 của cô. Là giây phút cô sững sờ đến run rẩy khi ngắm nhìn những bức tranh anh vẽ. Thuộc về top 3 sinh viên hứa hẹn nhất của trường Mỹ thuật, tranh của anh luôn được các giáo sư đánh giá cao. Nhưng ấn tượng khó phai nhất với cô, là những lúc Sương tập trung cùng bức vẽ của mình. Lúc ấy, anh như một người khác. Lạc lối và quên lãng trong chính thế giới nghệ thuật mà mình tạo ra.
Cô đã yêu Dương như thế đấy. Bằng tất cả những run rẩy của một cô nhóc


năm nhất học kinh tế nhưng đam mê hội họa. Cô vẫn còn nhớ cái ngày mà anh phát hiện ra cô chăm chú nhìn mình. Mỉm cười, anh vẫy cô lại, chỉ yêu cầu cô hứa sẽ im lặng. Từng nét hiện lên trên bức tranh, vừa gần gũi vừa xa xôi. Cô ngạc nhiên nhận ra Dương đang vẽ chính anh. Dáng ngồi tựa lưng trước giá vẽ, nét mặt thông minh nhưng chất chứa điều gì đó buồn đến nao lòng. Sau này, cô hỏi anh, làm cách nào để Dương có thể lột tả con người của mình chân thực đến như vậy.
"Mỗi sáng anh nhìn mình trong gương, cố ghi dấu khoảnh khắc cô độc ấy, Như ạ. Chỉ là chép lại chân thực những hình ảnh trong đầu mình. Em hiểu ý anh không?" Dương nói rồi dịu dàng hôn lên những ngón tay gầy mảnh của cô.
Dù ngay lúc đấy, cảm giác hạnh phúc đến nghẹt thở đã che giấu đi một điều trần trụi, cả đến rất nhiều năm sau này, cô chưa bao giờ hiểu hết được Dương. . .

Nhận ra vẻ mệt mỏi của cô kéo dài nhiều ngày, Hoàng hẹn gặp cô lúc cuối ngày. Vụng về dúi vào tay cô chiếc dreamcatcher, anh giải thích, có lẽ nó thể giúp cô có những giấc ngủ ngon.

deamcatcher [FULL]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ