. Thay đổi xưng hô cho ngọt xíu ~~
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.Hôn hết nửa ngày, Vương Tuấn Khải mới chậm rãi rời khỏi miệng cậu.
"Nhóc con thích nói dối." Hắn thở dài một hơi, giống như đang thổi vào vành tai cậu. "Thật sự không thích anh sao? Một chút cũng không có sao? Chẳng lẽ người khác hôn em cũng có cảm giác này? Cũng có phản ứng này? Nếu quả vậy thì rõ ràng em là người không kiềm chế nổi bản thân..."
Tim Vương Nguyên lập tức đập mạnh liệt hơn.
Cởi cúc áo sơ mi cậu , tay hắn phóng với bờ ngực mảnh khảnh, Vương Tuấn Khải cúi đầu: "Em coi đi, tim em đập nhanh như vậy, còn nói không thích? Em cho là anh cũng ngốc giống em sao?"Vương Nguyên cứng miệng, nước mắt không ngăn được mà rớt xuống, không biết phải nói gì.
"Em xem đây." Vương Tuấn Khải nắm tay cậu, đưa đến trước ngực mình "So với em thì anh thành thực hơn nhiều. Thích thì nói là thích thôi."
Bàn tay cảm nhận được làn da trơn nhẵn, một chút lại một chút chạm vào, kinh hoảng nhận ra nhiệt độ nóng ấm dồn dập toát ra.
Vương Nguyên khịt mũi, giọng nhỏ rí như kiến thì thào: "Ai mà biết..."
"Biết cái gì?" Làn môi nóng bỏng của Vương Tuấn Khải hôn nhẹ lên cổ cậu.
"Biết rằng anh lại..." Tay vẫn đặt trên ngực Vương Tuấn Khải, cảm nhận được trái tim kia đang đập, thật trân quý. Trong mắt lại một luồng ấm áp đi ra.
"Ngốc!" Nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng cậu, Vương Tuấn Khải hôn làn da trắng nõn nơi cổ, hút mạnh đến xuất hiện dấu hôn đỏ rực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Nguyên đỏ bừng, nước mắt lã chã - muốn òa khóc mà lại đem mặt vùi vào ngực Vương Tuấn Khải "Tôi đã định bán mình... Nhưng là, Tuấn Khải, ngoại trừ anh ra chưa có ai chạm vào tôi, chưa từng...."
"Anh biết." Thanh âm bởi đi ra từ cổ họng một người đang bốc hỏa dục tình mà có phần khàn khàn.
"Anh biết?" O___o Kinh ngạc.
"Ừ." Hôn chuyển qua trước ngực .
"Như thế nào. . . . . ."
"Thân thể của em nói cho anh biết đích." Vương Tuấn Khải dùng răng nanh cởi bỏ nút thắt còn lại của cái áo , "Chỉ có dấu vết của anh, là thói quen phản ánh được anh dạy dỗ... Từ trong ra ngoài đều là của anh..." Hôn hạ đến thắt lưng thì im bặt.
"Không cần. . . . . ." Khó khăn mà vặn vẹo thân mình: "Đang ở cửa phòng khách . . . . . ."
"Không có việc gì, không có ai đâu."
"Chính là. . . . . . Vương Tuấn Khải chúng ta đến. . . . . . lên giường đi được không. . . . . ." Thanh âm nho nhỏ, lần đầu tiên nói loại chuyện này chính là mặt đỏ quá đi.
"Ngốc, một lát nói sau. . . . . . Hiện tại anh một giây cũng không muốn đợi." Dùng một chút lực liền đem Vương Nguyên đặt xuống tấm thảm đắt giá trong phòng khách.
Quần áo rất nhanh liền bị bỏ đi, lại bị lung tung ném tới xa xa. Vương Nguyên giang hai chân, quấn lấy chân người đang áp sát vào mình.
Lại là hôn môi, rất sâu. Nhiệt độ phát ra cơ hồ muốn đem hai người hòa tan thành một. Vương Tuấn Khải vừa hôn vừa đưa tay chạm vào vật giữa hai chân Vương Nguyên, cao thấp âu yếm.
BẠN ĐANG ĐỌC
[KaiYuan] [H Văn] Bất Khả Bất Ái (Không Thể Không Yêu)
Ficção GeralThể loại: Hài, Ngọt, H văn (14 chương ) Văn án ~~ -Không Thể Không Yêu- Theo 1 nghĩa nào đấy thì Vương Nguyên là tội phạm đi... Có điều tên tội phạm này thực đáng thương... Đáng thương đến nỗi người bắt được tội phạm quả thực muốn hành hạ cho cậu cà...