Chương 159: Chán ghét lừa gạt
“Em tốt nhất không cần nghĩ gạt tôi, bởi vì tôi ghét nhất là chuyện bị lừa gạt.” Hắn phun ra lời cảnh cáo như một loại không khí lạnh lẽo âm hàn, tốt nhất là giống như nàng nói, nếu như hắn đoán được cái kết quả đáng sợ kia,hắn không biết bản thân còn có thể hay không thể tiếp tục bình tĩnh được.
Tay nàng kéo chăn đột nhiên đụng tới thân thể của hắn, nàng phản xạ có điều kiện bàn tay cương một chút, kết quả tay hắn chính là nhất lược mà qua.
“Em nằm xa như vậy làm cái gì? Lại đây!”tiếng nói của hắn trầm thấp mang theo mệnh lệnh .
Nàng ảo não quả muốn vỗ đầu, hắn nguyên bản không có chú ý tới nàng cách hắn rất xa, vậy mà cái này tốt rồi, rốt cục cũng khiến cho hắn chú ý .
“Ha ha…… Cánh tay tôi vẫn đau,qua không có tiện, cứ như vậy nằm là tốt rồi.” Nàng bứt lên một cái tươi cười giả dối, miễn cưỡng nở nụ cười vài tiếng, không nghĩ chăn hạ tay hắn lại vòng lại đây, lần này là trực tiếp vòng qua thắt lưng của nàng.
Hắn muốn làm gì?thần kinh toàn thân nàng nháy mắt buộc chặt lại, bàn tay rắn chắc hơi dùng một chút lực, nàng đảo mắt thân thể bỗng rơi vào trong lòng hắn,cả người nháy mắt phảng phất như một khối xác ướp, toàn bộ nằm gọn ở trong lòng hắn.
Người này nhất thời tâm huyết dâng trào, cũng không thể như vậy đem nàng ôm vào trong ngực đi, nàng cũng không nghĩ cùng hắn có hành động thân mật gì, vẫn là giữ một chút khoảng cách có vẻ sẽ tốt hơn.
Nàng thử muốn động, cánh tay hắn vẫn như cũ gì chặt trên lưng nàng , nàng không thể động đậy.
“Không cần lộn xộn, cứ để vậy.” Tiếng nói của hắn thấp xuống có vẻ khàn khàn ngoài ý muốn.
Nàng bất đắc dĩ phát hiện chính mình đêm nay chỉ có thể như vậy mà ngủ, quay đầu tiếp tục nhìn chằm chằm trần nhà, không lên tiếng nữa, có thể tận lực nói chuyện với hắn càng ít càng tốt, đây là nàng đang bảo vệ cho chính bản thân, cũng là một loại chống cự không tiếng động.
Một lát sau, nàng quay đầu, nhìn đến lông mi vi hợp ở mí mắt hắn, hô hấp vững vàng mà đều đều, xem ra thật sự là đang ngủ.
Thực không nghĩ đến thời điểm cùng hắn ngủ gần như vậy, nàng hung hăng trừng mắt với hắn, giương thần không ra tiếng, không tiếng động đau mắng hắn một chút, dù sao hắn hiện tại đang ngủ, cũng nhìn không thấy của nàng đang nho nhỏ phát tiết.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không có ai, hắn không biết khi nào thì đã rời đi.
Tay phải cố sức chống thân thể ngồi xuống, tầm mắt hướng đến chỗ bên cạnh trên giường vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của hắn, trong lòng bỗng thấy trống rỗng , dùng sức lắc đầu, ném hết những ý nghĩ này đó ở trong đầu,nàng đứng dậy xuống giường.
Phòng bệnh đột nhiên mở, thân ảnh Quý Dương xuất hiện ở cửa, hắn nhìn nàng suy yếu tái nhợt sắc mặt, biểu tình bị kiềm hãm.“Em như thế nào lại xuống giường? Lạc đâu?”