Chap 9

932 77 0
                                    

Seung Ri là người nói được là làm được, tối đi làm về Ji Yong đã thấy tên nhóc đó ngồi trước cửa chờ anh.

Seung Ri nghe thấy tiếng bước chân Ji Yong từ xa liền ngước lên nhìn, vừa thấy anh đã chạy đến ôm lấy anh, Ji Yong không đẩy cậu ra, xoa xoa đầu cậu như lúc cậu còn nhỏ: "Mới đi được một tuần đã không chịu nổi quay về rồi sao?", Ji Yong trêu đùa cậu.

Seung Ri trả lời lại anh bằng một nụ hôn lướt nhẹ qua môi anh, trong khi Ji Yong còn đang bàng hoàng thì Seung Ri đã chạy thoát thành công.

Hại Ji Yong lại thêm một đêm mất ngủ. Đang nằm thẫn thờ thì chuông điện thoại reo lên, là Jong Hoon.

"Xin lỗi, đã khuya vậy còn phiền anh. Có thể chuyển máy cho tôi gặp Seung Ri không? Tôi không gọi được cậu ấy".

"Cậu ấy không ở đây".

Đầu dây bên kia nói gì đó chỉ thấy Ji Yong bật dậy với tay lấy áo khoác rồi chạy ra ngoài.

Xe taxi dừng trước cổng nhà Seung Ri, hai hàng lông mày của Ji Yong liền cau lại, ánh mắt lộ vẻ thương tâm: "Tên nhóc này đôi khi thật khó nắm bắt, một nơi đầy ám ảnh như vậy nhưng vẫn nhất quyết ở lại nơi này", giọng nói có phần than trách vì trong trí nhớ của anh, ngôi nhà này trước đây gần như đã bị lửa thiêu trụi.

Nếu nhìn từ ngoài có thể thấy Seung Ri, cậu nhóc ấy là người mạnh mẽ và luôn lạc quan nhưng mà càng gần cậu ấy càng nhận ra con người cậu ấy không mạnh mẽ như những gì mọi người nhìn thấy. Mỗi khi trông thấy nét mặt ưu tư của cậu, trông thấy nước mắt của cậu, trái tim anh lại thắt lại, có một điều gì đó luôn thôi thúc anh phải bảo vệ cậu ấy, phải bên cạnh cậu ấy.

"Seung Ri. Seung Riiiiiii....", Ji Yong vừa bấm chuông cửa vừa gọi tên cậu nhưng cũng không dám gọi quá lớn, xung quanh mọi người đều đã tắt đèn, sợ ảnh hưởng giấc ngủ của họ.

Ji Yong sau vài lần bấm chuông không thấy động tĩnh liền mất kiên nhẫn mà bấm mật khẩu mở cửa vào nhà, mật khẩu là do Jong Hoon lúc nãy nói với anh, mật mã là ngày ba mẹ cậu mất cũng chính là đêm hôm nay.

Ngôi nhà chẳng có chút ánh đèn nào, khiến Ji Yong cũng không rõ Seung Ri đã quay về đây chưa.

"Seung Ri, cậu có ở đây không?", cách vài bước đi là Ji Yong lại lớn tiếng gọi Seung Ri.

Ji Yong dựa vào ký ức năm xưa lúc anh cứu cậu khỏi đám cháy mà hướng đến phòng cậu, trong bóng tối ký ức năm xưa như tự động tua lại trước mặt Ji Yong. Hình ảnh Seung Ri nằm thoi thớp dưới nền đất năm đó khiến Ji Yong thoáng chốc lạnh người.

Anh đưa tay mở cửa phòng cậu, lần mò công tắc đèn phòng, đèn được mở lên Ji Yong vừa xoay người bước đi thì đụng phải vật gì đó dưới chân mình.

"Seung Ri, Seung Ri....", Ji Yong hốt hoảng cúi xuống ôm lấy cậu.

Sau một hồi bị lắc tới lắc lui, Seung Ri đành miễn cưỡng hé mắt: "Ji... Yong", Seung Ri có chút ngạc nhiên khi thấy Ji Yong, sau lại nhắm mắt khoé miệng hơi cong lên: "Anh lại xuất hiện trong giấc mơ của tôi rồi".

"Cậu đang nói gì vậy chứ", Ji Yong ẵm cậu lên giường: "Cậu tỉnh táo lại đi, là tôi đây".

Seung Ri nghe vậy liền mở mắt xác nhận, nét mặt tràn đầy mong chờ nhìn Ji Yong.

[Nyongtory] Love ScarNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ