Chap 8

321 45 2
                                    

"JiJi, Jiji..." Đuổi theo Jung Eunji vào trong vườn hoa, hiện tại anh không có tâm tư thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, anh chỉ lo cô sẽ không bao giờ để ý đến mình nữa.

EunJi ngồi trên ghế dựa trong vườn hoa, giận dỗi nhìn anh.

Vẻ mặt lấy lòng đi đến bên cạnh cô không dám ngồi xuống, chỉ có thể lúng túng đứng trước mặt cô.

Thấy một người đàn ông như ngọn núi đứng trước mặt mình, trong lòng liền thở dài. Nếu anh bình thường giống như những người kia thì chẳng biết đã làm tan nát bao trái tim thiếu nữ rồi, may mà anh ngốc nghếch nên mới có thể thuộc về cô.

"Anh có biết vì sao em tức giận không?" Hai tay khoanh trước ngực, ngẩng đầu nhìn anh. Choáng váng, sao anh lại cao thế chứ, ngẩng đầu nhìn anh đúng là một cực hình.

"Anh không bao giờ uống cafe nữa." Cúi đầu nhận sai, thỉnh thoảng lại lén lút nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận lập tức cúi thấp đầu. 

"Anh ngồi xổm xuống đi." Mỏi cổ quá.

"Ừ." Ngoan ngoan ngồi xuống, như vậy tầm nhìn cả hai đều ngang bằng, anh chỉ hơi cúi đầu.

Anh vừa ngồi xuống, cô liền dùng sức véo hai má anh, kéo ra hai bên.

"Đau..." Vươn tay giữ chặt tay cô không để cô tiếp tục kéo nữa.

Không thể kéo mặt vậy thì dùng đầu. Cúi đầu, hơi dùng sức đụng vào trán anh, cô không dám dùng nhiều lực nếu không thì chính mình bất tỉnh sẽ mất nhiều hơn được.

"Eunji, em đừng giận nữa..." Kéo hai tay cô từ trên mặt mình xuống, đôi tay to ôm trọn lấy bàn tay nhỏ bé của cô, cầu xin.

Hoàn toàn vô lực với vẻ mặt như chú chó nhỏ đáng thương của anh, tuy còn hơi giận vì anh không biết quý trọng thân thể mình nhưng tâm cuối cùng vẫn dịu xuống: "Xoay lại."

Khó hiểu nhìn cô.

"Bảo anh quay người lại đó." Rút tay về, giống như làm nũng đánh nhẹ lên bả vai anh.

"Ừ." Nhìn vẻ mặt xấu hổ của cô suýt chút nữa thì anh ngồi bệt xuống đất. Ngây ngốc trả lời nhưng vẫn không nhúc nhích.

"Ừ thì mau xoay người lại." Lại đánh anh một cái.

Lần này, anh rốt cuộc cũng ngoan ngoãn xoay người vẫn giữ ngồi xổm như cũ.

Anh vừa xoay lại cô liền nhảy lên lưng anh. Cô nhảy lên khiến cho Kim Taehyung chưa có chuẩn bị suýt chút nữa thì quỳ gối xuống đất.

"Eunji?" Khó hiểu nhìn về phía người đẹp đang tựa trên lưng mình, vì sợ cô ngã nên đưa tay ra đỡ lấy mông cô.

"Cõng em về phòng, xem như trừng phạt." Hai tay quàng qua cổ anh, há miệng cắn nhẹ lên cổ anh.

"Được." Cõng cô đứng lên, anh không để ý đến cô cắn mình, bởi vì cô cắn không hề đau còn chứng tỏ cô không giận anh nữa.

"Không cho phép dùng chính mình ra chơi đùa, anh phải quý trọng bản thân mình." Vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói thầm vào tai anh.

"Rất xin lỗi...." Biết cô vì quan tâm mình nên tức giận khiến anh thật sự rất vui, thế nhưng chọc cô tức giận là anh sai, cha đã từng nói: làm sai phải biết xin lỗi.

{Chuyển Ver} [TaeJi] Chồng Ngốc Của TôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ