Taehyung cứ ngồi đó, mặc cho nỗi đau cứ cuồn cuộn dày vò tâm khảm. Anh giờ không biết phải đối xử với cậu như thế nào? Đến bên và yêu thương cậu hay tiếp tục chôn vùi cậu vào sự đau khổ? Anh yêu Jungkook nhưng anh không thể ngăn mình ngừng hận thù. Nhìn vào khuôn mặt tuyệt mĩ kia, anh lại nhớ về khuôn mặt của Ma Yin, bởi Jungkook quá giống mẹ mình, giống đến từng chi tiết, giống đến mức anh đã từng muốn giết chết cậu. Đừng trách Taehyung, chỉ vì quá đau khổ trong nhiều năm dai dẳng và vì quá yêu thương mẹ mình đã bị con người ác độc kia hành hạ.
Taehyung đã từng hồi tưởng về một mái ấm có đầy đủ ba mẹ và có cả Jungkook của anh nữa. Hằng ngày anh sẽ quấn lấy cậu, cùng trao cho nhau những cái ôm ấm áp, những chiếc hôn nồng nhiệt, những nụ cười hạnh phúc. Anh sẽ theo mẹ vào bếp làm bữa sáng cho cậu, ôn nhu nhẹ nhàng đút từng miếng cho cậu ăn, đối với Taehyung chỉ cần có Jungkook bên đời là đủ, chỉ cần thấy nụ cười không vướng bận bất cứ thứ gì, chỉ cần thấy cặp má phúng phính kia đỏ lên sau khi anh đặt lên đó những nụ hôn. Tất cả những điều ấy là quá đủ đối với anh rồi.
Taehyung mơ ước như vậy đấy. Nhưng ông trời đâu cho con người toại nguyện, anh đã biết được tất cả sự thật sau bao nhiêu năm được giấu kín. Rằng mẹ anh đã gần như bỏ mạng khi sinh ra anh, mẹ anh đã đau khổ như thế nào khi phải lìa xa đứa con yêu dấu ngay khi nó vừa lọt lòng, mẹ anh đã phải bươn chải nơi xứ người không ai quen biết... Còn anh, một đứa trẻ vô tội lại mất cả cha lẫn mẹ khi chỉ là một sinh linh bé nhỏ. Nhớ lại lúc đó không ngày nào mà anh không bị Ma Yin đánh đập, chửi rủa. Anh đã im lặng chịu đựng và chính Jungkook là người đã giải thoát anh. Cậu đã lén mẹ mình đem cơm cho anh và đưa anh khỏi cái nhà kho tăm tối đó. Anh nhớ duy nhất ánh mắt của cậu lúc ấy, sáng lấp lánh như sao đêm, như một thiên thần ngự xuống an ủi anh.
- Anh Tae mau đi đi, mẹ em ngủ rồi.
Giọng nói ấy làm sao anh quên được, giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng như gió thoảng. Lúc đó anh chỉ nhìn sâu vào mắt cậu, khắc ghi thật sâu nó vào tim
- Sẽ có ngày anh quay lại tìm em. Nợ nhau sẽ tìm được nhau thôi.
Cạch
Taehyung giật mình, cửa phòng mở ra, anh hốt hoảng chạy lại, theo sau là ba, mẹ anh và mẹ Jungkook
- Con tôi/em ấy sao rồi bác sĩ?
- Bệnh nhân vì quá áp lực dẫn đến thần kinh căng thẳng chịu không nổi mà ngất đi, hiện tại tình trạng cậu bé đã khá hơn sẽ sớm tỉnh lại thôi.
- Cảm ơn bác sĩ.-Taehyung thở phào nhẹ nhõm.
- Cậu là Taehyung?
- Đúng, có chuyện gì? Sao ông lại biết tên tôi?
- Trong lúc hôn mê cậu bé cứ gọi Taehyung, Taehyung, tôi đoán chắc cậu là người quan trọng với cậu ấy lắm
Anh không nói gì, nhìn vào Jungkook gầy yếu trên giường bệnh, đôi môi không chút huyết sắc, hai má hóp lại đến tội, anh đã làm gì người anh yêu thế này?
Ngay cả trong cơn mê sảng cậu vẫn gọi tên anh. Vậy mà anh lại đối xử với cậu như vậy..
- Bác sĩ, chúng tôi có thể đưa Jungkook về nhà để tiện viện chăm sóc không?
BẠN ĐANG ĐỌC
|VKOOK| |Shortfic| Return! I'm Still Waiting.
Fanfiction•Author: Bomnally 🌸 •Shortfic. HE •Đam mĩ, boy×boy, quỷ súc ôn nhu công và mĩ nhược thụ. •Cover designer:-kookcumber💟 •Enjoy my second child 💖