[phần 1]
Trong căn phòng tối đen chẳng biết từ đâu tràn vào 1 thứ mùi kỳ quái, chầm chậm luồn vào mũi Xuân Vũ đang ngủ say. Qua mũi, nó xuống họng, vào khí quản rồi tràn ngập 2 lá phổi, khiến cô tỉnh giấc.
Thì ra nó tỏa ra từ 1 chỗ ở ngay trước mặt cô, bóng đen đã chờm lên trán cô, rồi xáp lại gần, gần thêm nữa...
Xuân Vũ mở to mắt chỉ thấy 1 màn đen kịt, không có gì khác. Nhưng cái mùi nồng nặc này cho cô biết người ấy đã đến gần, chỉ cách cô vài centimet.
Tuy không nhìn thấy người, nhưng con tim Xuân Vũ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô cố nín thở, không cho hơi nóng của người ấy phả vào mặt cô. Miệng cô ú ớ rên rỉ, nhưng không sao kêu lên được.
Bỗng nhiên có 1 tia sáng mỏng manh rọi vào từ cửa sổ, chiếu vào đôi mắt đang mở to của cô, khiến cô bỗng nhận ra cái khuôn mặt đáng sợ ấy.
Rốt cuộc cô cũng kêu lên được, và không rõ sức lực bỗng từ đâu đến, cô quẫy đạp giãy giụa thật mạnh, rồi tát 1 cái lên khuôn mặt ấy. Hắn kêu lên 1 tiếng kỳ quái đáng sợ, cái mùi kinh khủng từ mồm hắn phun mạnh vào mũi cô. Bàn tay thô nháp của hắn tóm chặt cẳng tay cô, cô lập tức thấy đau buốt tận tim gan. Nhưng cô đã đạp mạnh lên người hắn, rồi đứng phắt dậy, gắng sức giao đấu với hắn trong căn phòng tối om chật chội.
Tuy nhiên đôi tay yếu mềm mảnh khảnh đâu có thể chịu nổi 1 đòn của đối phương, cô phải lùi lại bên cửa sổ. Không rõ cửa sổ đã bị mở ra từ lúc nào. Cô trèo lên bậu cửa, nhưng kẻ kia đã tóm chặt cổ chân Xuân Vũ, cô đạp hắn bật trở lại, sau đó cô nhảy ra ngoài cửa sổ...
Cô rơi xuống 1 cái giếng sâu, tối om, có cảm giác mình không ngừng rơi xuống... và hình như khi gần rơi đến đáy, cô bỗng thét lên rồi mở mắt ra.
Ánh sáng ban mai chiếu vào đôi mắt Xuân Vũ, cô hấp háy dụi mắt, nhận ra nơi đây không phải cái giếng sâu tối om, mà là căn phòng của cô ở ký túc xá.
Cô nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ, thở hít thật mạnh vài lần, rồi mới hiểu ra rằng vừa nãy chỉ là ngủ mê.
"Gặp lại cơn ác mộng?"
Vài phút sau đôi môi Xuân Vũ run run nói ra câu này. Đó lại là do địa ngục sắp đặt chăng?
Cô bỗng cảm thấy cánh tay trái của cô đau rát, cô nhận ra trên tay có mấy vết hằn rõ rệt, đo đỏ và hơi sưng, cứ như là bị ai đó bóp thật mạnh.
Cô toát mồ hôi. Nếu lúc nãy chỉ là cơn ác mộng, thì tại sao cánh tay lại có vết hằn như bị tóm chặt thế này?
Chẳng lẽ trên đời này lại có chuyện "ác mộng mà là thật?"
Xuân Vũ không dám nghĩ tiếp nữa, ngồi trên giường tầng, cô tựa vào tường, đặt tay lên vết hằn, nước mắt rơi lã chã.
[phần 2]
Bên trong ô cửa sổ có chấn song sắt, Văn Nhã đang lặng lẽ nhìn ra bầu trời mùa đông ngoài kia. Làn da vẫn trắng bệch như mặt tường vôi, nhưng khí sắc của cô cũng đã khá hơn, ánh mắt cũng không đờ đẫn như mất hồn nữa.