minkyung lần nữa gặp lại jisoo, theo cô, đó chính là vận mệnh luân phiên trêu đùa.
tối hôm ấy, minkyung theo mấy cô nàng ở cùng phòng ra ngoài ăn cơm, trong một tiệm cơm kiểu daegu, vừa chọn đồ ăn xong, chợt nghe thấy bên cạnh có người đang cãi nhau vì phần canh đầu cá nấu đậu phụ chưa đủ tươi sốt, bạn học của minkyung quay đầu nhìn về phía người ở bàn kia liền "chậc" một tiếng, "vừa nhìn qua đã biết là công tử nhà giàu".
hai người bị bạn học của minkyung gọi là công tử nhà giàu, một người trong đó đang đập bàn mắng ông chủ, "ông đã biết hôm nay tôi mời ai ăn cơm? là hong đại thiếu gia! anh ấy tới dùng cơm ở cái cửa hàng bé tẹo này của ông đã là phúc phận mấy đời nhà ông tu được có biết không?".
"hẳn là xui xẻo?".
câu nói của minkyung thốt ra đúng lúc đối phương ngừng miệng, nên dù tiếng không vang, nhưng những người cần nghe đều nghe được, người kia lập tức lại quát, "ai nói, muốn chết phải không?".
"được rồi". một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời quát tháo của anh ta, lấy ra hai trăm nghìn won ném lên bàn, đứng dậy nói, "đi thôi".
"anh hong, làm sao còn có thể để anh trả tiền, anh đã vất vả đến trường của tụi em một chuyến. . .". anh ta rời đi theo người được gọi là anh hong, minkyung nói với bạn học, "chọn thức ăn đi, đói muốn chết".
_
lần đầu tiên kim minkyung nhìn thấy hong jisoo là theo mẹ đến hong gia làm gia sư, lúc đó cô mới bảy tuổi, anh cũng vậy, hai đứa trẻ vừa mới vào tiểu học quen nhau như thế, trẻ con thân thiết rất nhanh, cùng học, cùng chơi, nhưng về sau lại thường xuyên cãi nhau, minkyung cảm thấy người sai đều không phải cô, nhưng cuối cùng người bị mắng lại luôn luôn là cô, người nhà nọ tốt, mẹ cũng tốt, cuối cùng vẫn chỉ có cô là không đúng, còn jisoo, đem sách bài tập của cô ném xuống hồ, thả côn trùng vào trong chăn mền của cô, tất cả đều đúng, rất lâu sau minkyung mới biết, bởi vì mẹ cô thay thế vị trí của mẹ anh, cô trở thành em kế của anh, khiến anh hận cô và mẹ cô đã chen vào giữa gia đình anh.
'hận' của jisoo bùng phát mạnh mẽ nhất là lần đẩy cô xuống hồ bơi trong nhà, cô hôn mê suốt mấy ngày mới tỉnh lại, từ lần đó cô bắt đầu suy nhược dần và mắc nhiều bệnh, làm việc gì cũng trở nên khó khăn, sau khi lên trung học, minkyung muốn ở nội trú trong trường, mẹ cũng không phản đối, đến bây giờ học đại học, cô và gia đình bên đó đã thật sự đất trời cách biệt.
lần này gặp lại jisoo đã là sau nửa năm, vốn nghĩ rằng nhìn thấy người này sẽ bình tĩnh hơn một chút, lại phát hiện thì ra cảm giác vẫn như vậy, cái cảm giác giống như bị chìm trong nước đến ngạt thở khiến toàn thân cô cảm thấy không thoải mái.
_
sau khi kết thúc toàn bộ ngày thi học kì cuối cùng, bạn cùng phòng đều lục tục về nhà, minkyung một mình làm tổ trong phòng chơi game online.
id của minkyung trong trò chơi là tình yêu mỏng manh của tôi, trong trò chơi này cô có một người bạn không giấu nhau bất cứ chuyện gì, là năm đó cùng ai, cô thường xuyên đem tất cả những chuyện vui vẻ lẫn buồn phiền của mình, ghét gì, thích gì đều nói cho người kia nghe, cô nói với anh ta cô thích nhất tiệm cơm kiểu daegu nằm sau trường học, ghét nhất là bể cá trong phòng, à, không đúng, nếu như tính cả hong jisoo, thì ghét nhất vẫn là hong jisoo, năm đó cùng ai luôn im lặng nghe, minkyung còn nói với anh ta, cô thậm chí có phần sợ jisoo.

BẠN ĐANG ĐỌC
edit | joshua & roa | fate
Short Storya hjs & kmk fanfic. au: cố tây cước editor: -snowpeachy