CHƯƠNG 35: Gặp lại Y Tình

2.8K 169 1
                                    


Ở nhà trọ.

Buổi tối, Vũ Yên đã ngủ. Quân Lâm len lén từ trong nhà trọ đi ra, nàng hướng đi nhẹ nhàng. Đột nhiên nàng ôm lấy chính mình quỳ trên mặt đất, chỉ thấy một bóng người bay đến bên người nàng, đỡ thân thể của nàng vội la lên.  

"Ngươi làm sao vậy?"

Quân Lâm vẻ mặt thống khổ xoay người ôm lấy nàng nói  "Dọc theo đường đi của chúng ta chính là ngươi!" Quân Lâm cười hì hì.

"Ngươi không có chuyện gì sao?" Y Tình trừng mắt nhìn nàng.

"Ha ha, đương nhiên ta không có sao, đúng rồi, ngươi thương thế của ngươi sao rồi?" Quân Lâm quan tâm hỏi.

"Đã khỏi rồi." Y Tình muốn tránh thoát khỏi Quân Lâm. Ai biết Quân Lâm dùng sức đưa mình tiến vào trong lồng ngực Y Tình.

"Ngươi rất quan tâm ta." Quân Lâm bởi vì trong lòng phong phú mà cảm thấy sung sướng, nàng vùi đầu vào người Y Tình nghe hương thơm của nàng, thỏa mãn trong lòng.

"Không có!" Y Tình phủ nhận, bắt đầu giẫy giụa muốn rời khỏi Quân Lâm, nhưng lại không dám dùng nội lực, sợ tổn thương Quân Lâm.

"Ha ha, ngươi thẹn thùng sao?" Quân Lâm cười nói, cúi đầu nhìn nàng. 

Ở dưới ánh trăng, Y Tình xem ra đặc biệt mê người, Quân Lâm không nhịn được thân hướng về nàng môi đỏ mềm mại của nàng. Y Tình sững sờ ngay tại đó, mặc cho Quân Lâm đem đầu lưỡi ôn nhu mà linh xảo dò vào cái miệng nhỏ của chính mình, mút vào chính mình mật ngọt.

Rất lâu sau, Quân Lâm mới thả Y Tình ra, Y Tình vội vàng hô hấp, mặt ửng đỏ. Quân Lâm thì lại thỏa mãn tựa ở trên vai Y Tình thở dài  thật muốn lại tới một lần nữa.

"Quân Lâm, thả ra ta." Y Tình suy nhược mà nói, trong lòng nàng rung động nhưng chưa lắng lại, nhưng cảm giác nàng cùng Quân Lâm như vậy là trái với lẽ thường.

"Không muốn, Y Tình, đêm đó ngươi giúp ta đắp chăn ở ngay thời điểm ta đang nhớ thương ngươi như vậy, nếu ngươi không muốn tại sao còn muốn tốt với ta đây?" Quân Lâm thâm tình, chân thành mà nhìn Y Tình.

"Ta chỉ là đi ngang qua thôi." Y Tình quay đầu sang một bên, không nhìn tới ánh mắt nóng bỏng của Quân Lâm.

"Hả, như vậy tại sao vừa vặn lại đi qua Hoàng Cung, như vậy lại vừa vặn đi qua tẩm cung của ta?" Quân Lâm cười trêu nói.

"Ta là muốn đến xem ngươi, xem ngươi chết chưa thôi!" Y Tình thẹn quá hóa giận.

"Vậy vì sao phải giúp ta đắp chăn đây? Là sợ ta cảm lạnh sao? Y Tình, chúng ta đều yêu thích đối phương ngươi không cảm thấy. . ." Quân Lâm còn chưa nói hết. 

Y Tình liền kích động nói  "Cảm thấy như thế nào? Ngươi không phải còn có vị Vũ Yên cô nương kia sao? Còn có vị quốc sắc thiên hương thiên kim Thượng Thư, Quân Lâm, ngươi sao có thể như vậy?"

"Y Tình, ta. . ." Quân Lâm không có cách nào phản bác.

"Ngươi rất có thể tương lai là Hoàng Đế, đến thời điểm hậu cung ba ngàn giai nhân, không thiếu ta một vô danh tiểu tốt." Y Tình thấy Quân Lâm nghẹn lời ra dáng vẻ lạnh lùng nói.

"Ngươi sao vậy sẽ là vô danh tiểu tốt, ngươi sao vậy có thể xem thường chính mình vị trí ở trong lòng ta? Y Tình, ta thích ngươi." Quân Lâm vội la lên.

"Ngươi thích chỉ đối với ta một người thôi sao? Ngươi thích Vũ Yên cô nương, thích Lâm tiểu thư, tương lai có thể còn các cô nương khác mỹ lệ đa tài, ngươi có thể thích ta bao lâu?" Y Tình nước mắt dọc theo khuôn mặt lướt xuống.

Quân Lâm tay ôm Y Tình dần dần buông ra, những vấn đề này nàng xưa nay không suy nghĩ sâu sắc, nàng là cái người ích kỷ, xưa nay không nghĩ tới muốn làm khó mình, vì lẽ đó liền làm khó dễ Vũ Yên, làm khó dễ Y Tình, sau này có thể còn sẽ làm khó Nếu Huyên. 

Hiện tại đang đối mặt với sự chất vấn của Y Tình, nàng lần thứ nhất cảm giác mình ích kỷ không xứng với các nàng. Nàng nhìn Y Tình, bất đắc dĩ nhìn nàng rời đi. Nàng cái gì cũng không thể hứa hẹn, bởi vì nàng cũng không biết a, nàng cũng không có thể khống chế a. Tất cả tùy duyên đi!

Ngày thứ hai, dung nhan Quân Lâm tiều tụy, Nhan Tử Đình vào lúc này lại tìm đến cửa.

"Ta muốn cùng ngươi nói một chút."Nhan Tử Đình sắc mặt rất khó nhìn, hắn chính là đang ngột ngạt phẫn nộ.

"Vào đi." Quân Lâm đem hắn mời đến phòng của mình.

"Tối hôm qua ta đều nhìn thấy."Nhan Tử Đình tức giận nói. 

"Quân Lâm, ngươi sao vậy xứng đáng với Vũ Yên?" Hắn kích động chất vấn.

"Ta. . ." Quân Lâm cảm giác rất vô lực, nàng mệt mỏi quá.

"Ngươi cái gì. . . Vũ Yên nhu nhược như vậy, cần ngươi chuyên tâm che chở, ngươi không biết sao?"Nhan Tử Đình mắng. 

"Nàng gầy, ngươi không thấy sao? Ngươi thích nàng, có từng nghĩ tới nàng chân chính muốn cái gì." 

"Ta không biết, ta cái gì cũng không biết!" Quân Lâm thống khổ hô to. 

Nàng thật sự đã rất mệt, nàng đã lạc đường, tại sao còn muốn như vậy bắt buộc nàng?

"Ngươi không xứng, ngươi không xứng nắm giữ Vũ Yên, ta muốn đem Vũ Yên từ bên cạnh ngươi mang đi. Ngươi là ác ma ích kỉ."Nhan Tử Đình hô to nói.

Hai người một phẫn nộ, một đau lòng. Cũng không biết Vũ Yên tối hôm qua cũng nhìn thấy tất cả, chính ở trong phòng âm thầm rơi lệ, sau này Quân Lâm chỉ sợ sẽ không có rất nhiều thời gian bồi chính mình, một ngày kia hắn nếu như đã quên chính mình nên làm sao đây?

[BHTT - Edit] [NP] Tiêu sái đại lăng diNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ