Chương 4

93 11 0
                                    


Jimin chen qua hàng dài trước mặt. Bỗng cậu nhìn thấy một nữ tử mặt mày đỏ rực, khóc rất thương tâm. Jimin bèn kéo tay nàng ta lại:

- Cô nương, ngươi có thể đổi y phục cho ta không?

Jimin thẳng thừng đưa ra lời đề nghị. Nữ tử kia vội ngẩng mặt lên, ngơ ngác nhìn cậu đầy khó hiểu.

- Cô nương, có phải là ngươi muốn về nhà, đúng chứ?

Nàng ta gật mạnh đầu.

- Vậy, có thể để ta vào cung giúp ngươi không?

Gương mặt của nàng ta chợt sợ hãi, nhưng trong mắt không giấu nổi sự hạnh phúc. Nàng ta kéo cậu ra sau bức tường, hỏi:

"Công tử, cậu nói thật chứ? Chuyện này nếu như bị lộ ra... sẽ... sẽ mất đầu đấy!"

"Cô nương à, mau tráo quần áo nhanh lên, sau đó ngươi liền men theo lối sau này. Chắc chắn sẽ khó phát hiện."

Hai người đổi xong, Jimin còn đưa cho nàng ta chút bạc phòng thân. Nàng ta không ngừng đa tạ, dặn dò vài câu rồi chạy trốn.

Jimin cùng lúc cũng chen ngược trở về hàng. Rất may cậu vốn xinh đẹp, thoạt nhìn so với nữ nhân cũng không khác là mấy, thậm chí còn đẹp hơn.

------

Vào bên trong trót lọt, một hàng dài nữ tử cúi đầu, đi vào phòng lớn theo sự chỉ dạy của hàng chục công công và thượng cung, tổng quản khác.

Mỗi cung tỳ được phát cho hai bộ y phục, hai bộ nội y. Hoa văn đơn giản, đều có hai đóa mẫu đơn cách điệu trước vạt, ngoài ra xiêm y tất thảy màu trắng, viền tay có điểm chút màu xanh ngọc thuần tuý. Nhìn thuận mắt, lại đủ để phân biệt cấp phẩm.

Jimin thay y phục mới, nhất cử nhất động đều cẩn mật. Tóc tai đều may mắn có mũ che đi, chỉ để lại vài sợi mềm mại hai bên.

------

Ba tháng sau...

Tất cả cung nữ mới vào cung chịu sự dạy bảo, rèn giũa từ việc đi đứng, trang điểm, chải đầu, đến cả việc ăn, ngủ. Tất cả đều có quy định nghiêm khắc, chặt chẽ. Hơn ba ngàn luật lệ phép tắc đều phải thuộc làu làu. Trải qua 3 tháng, mới có thể trở thành một nô tì thực thụ, bắt đầu chuỗi ngày khóa kín tuổi xuân trong chốn hoàng cung khắc nghiệt.

Jimin mấy tháng nay đều chật vật với cuộc sống mới, việc học mọi phép tắc, luật lệ đối với cậu xem như không có khó khăn gì, chỉ là thích nghi với cuộc sống của một nữ tử thật không dễ dàng chút nào!

Cứ đến giờ Ngọ cậu lại phải đi thắp đèn xung quanh nơi này, hàng ngày còn phải quét tước, dọn dẹp bên ngoài điện. Quả thực rất vất vả. Chưa kể đến luôn luôn phải chịu mối nguy hiểm cận kề. Cách hai ba hôm, lại có một cung tỳ chết oan.

Biết bao giờ cậu mới có thể về nhà cơ chứ?

Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, Jimin vẫn loay hoay không biết làm thế nào để trở về...

Tối nay, vẫn như thường ngày, cậu đi quanh hoàng cung thắp đèn, chợt, cậu dừng lại ở hoa viên - điểm kết thúc công việc của mình. Chưa bao giờ cậu đứng lại xem thành quả công việc cả, cậu chợt nhận ra, ở đây, ngoài sự nguy hiểm mà nó vốn có, quả thực cũng rất đẹp a~

Trong màn đêm vừa buông xuống, cậu cầm chiếc đèn lồng, thân ảnh nhỏ bé chìm giữa những đốm sáng lập lòe. Jimin thở dài, dựa mình vào thành cầu đỏ chót. Hai bên cầu cũng treo đèn lồng, ánh sáng lờ mờ chiếu xuống mặt nước, cậu lại nghĩ về trước đây, nghĩ về Taehyung của cậu...

Không, bây giờ anh đã không còn là của cậu nữa rồi!...

Bây giờ, anh đã là của cô ấy - vị hôn phu của anh - Park Hae Jin.... Vĩnh viễn anh vẫn sẽ không thuộc về cậu...

Cậu bây giờ chỉ là một nô tì nhỏ bé, không biết có thể trở về hiện tại hay không. Hoặc, cả đời cậu sẽ giam mình ở nơi này, cho tới già, rồi chết như bao cung tì khác...

Hoseok à, từ giờ phút này, em nhất định sẽ quên anh, hoàn toàn quên anh. Dù anh có xuất hiện trước mặt em, em cũng sẽ ngăn bản thân mình không được phép nhớ anh nữa!

Thế nhưng... anh lại xuất hiện kìa.. ngay trong làn nước kia, em lại nhìn thấy anh...

________

End Chap.

[CHUYỂN VER] HOPEMIN [H] Duyên PhậnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ