"Vị cô nương này, vòng ngọc trên tay ngài đã bị vị tiểu thư này nhìn trúng trước một bước. Không biết ngài có thể chọn cái khác hay không?" Chủ sạp thành thật có chút khó khăn nói. Mọi việc đều có thứ tự đến trước và sau. Vị tiểu thư tới trước này nhìn trúng vòng ngọc trước, làm sao có thể bán lại cho vị cô nương tới sau này?
"Không muốn! Ta đã nhìn trúng cái vòng ngọc này, cái khác ta đều thấy chướng mắt. Hàm ca ca, mua đi mua đi!" Kiều Hân một tay nắm thật chặt vòng ngọc, một tay khác kéo tay áo xòe ra của Lộc Hàm. Nữ nhân kia vừa nhìn đã biết chính là tiểu thư nhà phú quý, nàng mới không cần chắp tay nhường!
"Vị tiểu thư này, chẳng biết có thể đem vòng ngọc này nhường cho tại hạ được không?" Thấy Kiều Hân thật sự rất yêu thích cái vòng ngọc này, Lộc Hàm thở dài một cái. Không thể không tiến lên, đối với Địch Lệ Nhiệt Ba chưa từng mở miệng hỏi.
Ở một khắc thanh âm của Kiều Hân vang lên, trái tim Nhiệt Ba đột nhiên ngừng lại. Kiều Hân? Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa kịp hồi thần, thanh âm của Lộc Hàm cư nhiên đã đi theo vang lên. Thân thể giống như bị cố định tại một chỗ, Địch Lệ Nhiệt Ba không nhúc nhích đứng ở đó, chưa từng quay đầu nhìn về phía hai người. Vì sao hai người bọn họ đã nhận thức nhau? Vì sao quan hệ của hai người bọn họ giống như còn rất thân mật?
Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba không trả lời, Lộc Hàm chỉ coi vị tiểu thư nhìn như con nhà phú quý này không đồng ý đem vòng ngọc nhường cho Kiều Hân. Xoay người, nhẹ giọng trấn an nói: " Hân Hân, quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích. Vòng ngọc này là vật yêu thích trong lòng của vị tiểu thư này, muội chọn lựa cái khác có được không?"
"Ta cũng không phải là quân tử! Ta chỉ thích cái vòng ngọc này." Kiều Hân bĩu môi không vui nói.
"Nếu vị cô nương này thích, vậy hãy để cho vị cô nương này đi!" Không muốn nghe Lộc Hàm dịu dàng dỗ nữ nhân khác như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba cố gắng đè nén xuống tâm tình kích động trong lòng, hướng về phía chủ sạp mở miệng nói. Phu quân, Tiểu Địch của chàng đã trở lại. Nhưng là dịu dàng của chàng tại sao lại dành cho nữ nhân khác?
"Nhiệt Ba, muội?" Một mực yên lặng không lên tiếng Địch Lệ Cảnh Văn kinh ngạc hô. Nhiệt Ba coi trọng gì đó, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay. Hôm nay lại có thể nhượng bộ? Nãy giờ hắn không nói gì cũng bởi vì hắn tin tưởng lấy bản lĩnh của Nhiệt Ba nhà mình tuyệt đối sẽ không thua thiệt, nhưng là bây giờ là tình huống như thế nào đây? Nhiệt Ba lại có thể đem vòng ngọc nhường cho nha đầu điêu ngoa này?
"Vậy thì đa tạ vị tiểu thư này đã bỏ những thứ yêu thích!" Cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nói tạ ơn xong, Lộc Hàm lôi kéo Kiều Haan đang vui vẻ không thôi rời đi.
Đợi hai người Lộc Hàm đi xa, thân thể cứng ngắc của Nhiệt Ba rốt cuộc động . Chậm rãi xoay người lại, trong lòng Nhiệt Ba lạnh đến tột cùng: 'Kiều Hân, vòng ngọc có thể nhường cho ngươi. Nhưng lag, phu quân của Địch Lệ Nhiệt Ba ta, bất luận kẻ nào cũng không được chạm vào!'
"Nhiệt Ba, muội biết hai người kia!" Trong lời nói của Địch Lệ Cảnh Văn không có bất kỳ nghi vấn nào, giọng nói khẳng định đánh vào trái tim không hề phòng bị của Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Không biết." Nhìn chăm chú vào bóng dáng cùng nhau rời đi, Nhiệt Ba vẻ mặt kiên quyết nói. Đúng, nàng không biết. Nàng biết là Lộc Hàm cùng Kiều Hân của kiếp trước, cùng kiếp này không liên quan.
"Nhiệt Ba, nói cho ca ca, rốt cuộc muội làm sao vậy?" Địch Lệ Cảnh Văn cảm thấy có cái gì không đúng. Nhiệt Ba cũng không phải Nhiệt Ba trước kia, có phải bị ủy khuất gì hay không?
"Ca, ta chỉ là đột nhiên không thích cái vòng ngọc đó. Vòng ta của muội còn thiếu sao? Làm sao phải cùng một bình dân nổi lên tranh chấp? Đây không phải là làm tổn hại danh tiếng của chúng ta sao!" Cảm nhận được Địch Lệ Cảnh Văn quan tâm, Nhiệt Ba quay đầu cười nói.
"Thật sự chỉ là đột nhiên không thích?" Nhìn nụ cười trên mặt Nhiệt Ba, Địch Lệ Cảnh Văn nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Đó là tất nhiên! Địch Lệ Nhiệt Ba ta khi nào thì tự ủy khuất chính mình?" Nhiệt Ba kiêu ngạo hất cằm, đi về phía ngược lại với Lộc Hàm. Ca, có một số việc tạm thời muội chưa thể nói cho huynh biết. Nhưng nếu thật sự có một ngày có thể nói, muội nhất định sẽ nói toàn bộ cho huynh biết. Cho nên, bây giờ huynh hãy an tâm sống cuộc sống khoái hoạt đi!
Chằm chằm nhìn Nhiệt Ba rời đi, Đuchj Lệ Cảnh Văn tạm thời đem nghi ngờ trong lòng để xuống. Dù sao bất luận phát sinh bất cứ chuyện gì, hắn nhất định sẽ che chở muội muội của hắn --- Địch Vương phủ tiểu Quận chúa Địch Lệ Nhiệt Ba
"Tỷ tỷ, ngươi xem, Thái tử ca ca mua diều cho ta này!" Vừa thấy bóng dáng Địch Lệ Nhiệt Ba, Địch Lệ Trường Nhạc vội vàng chạy tới khoe khoang. 'Địch Lệ Nhiệt Ba, là tự ngươi rời đi. Nhưng đừng trách cái người muội muội là ta cố ý kéo chậm cước bộ của Thái tử.'
"Không tệ, rất đẹp!" Trong đầu vẫn suy nghĩ chuyện mới vừa rồi vô tình gặp Lộc Hàm, Nhiệt Ba khen ngợi qua loa.
Di? Địch Lệ Nhiệt Ba bị tức đến ngu sao? Sao lại phản ứng như vậy? Chẳng phải là Địch Vương phủ tiểu Quận chúa nên nổi trận lôi đình, tính tình đại phát hay sao? Địch Lệ Trường Nhạc nghi hoặc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Nhiệt Ba, hi vọng từ trên mặt của nàng tìm được một tia tức giận. Nhưng lại không có thu hoạch.
Nhiệt Ba biết Địch Lệ Trường Nhạc muốn nhân cơ hội này ở trước mặt Trương Bân Bân hảo hảo biểu hiện sự quan tâm chăm sóc, lương thiện hiểu ý người. Nhưng là bây giờ nàng không có ý định phối hợp cùng Địch Lệ Trường Nhạc diễn trò, tùy nàng ta tự mình làm ầm ĩ đi!
Vốn là nghĩ Địch Lệ Nhiệt Ba nhất định sẽ tính tình đại phát, không nghĩ tới Địch Lệ Nhiệt Ba lại không nhúc nhích. Địch Lệ Trường Nhạc chưa từ bỏ ý định, cố ý đem cái diều ở trong tay lắc lư trước mặt Nhiệt Ba, lại chỉ đổi lấy Nhiệt Ba bàng quan. Thấy tình huống như vậy, Địch Lệ Trường Nhạc không thể không buông tha cho tính toán trong lòng, lặng lẽ đợi cơ hội tốt đến. Chỉ cần có Địch Lệ Nhiệt Ba ở, còn sợ không làm nổi bật nên Địch Lệ Trường Nhạc nàng rất tốt hay sao?
"Nhiệt Ba, tặng muội." Hăng quá hóa dở chính là nói người như Địch Lệ Trường Nhạc. Còn chưa đợi được cái gọi là cơ hội tốt lại xuất hiện mà nàng ta nói, Trương Bân Bân đã đưa ra một cái chong chóng vừa mới mua.
Bị ánh mắt giết người của Địch Lệ Trường Nhạc hung tợn nhìn chằm chằm, Nhiệt Ba đột nhiên cảm giác được đùa bỡn cừu địch chơi cũng rất vui. Cố làm ra vẻ mặt vui vẻ nhận lấy chong chóng, còn không quên đặc biệt xoay mấy vòng. Trên chong chóng treo mấy cáo chuông nhỏ, thanh âm thanh thúy hết sức dễ nghe. Nhiệt Ba không thể không thừa nhận, Tuyên Quốc Thái tử điện hạ vẫn rất biết cách lấy được niềm vui của nữ nhân. Cũng chính bởi vì như vậy, cả đời trước nàng mới có thể ngây ngốc bị vẻ ngoài dối trá của hắn đánh lừa.
"Tỷ tỷ, muội rất thích chong chóng trong tay tỷ tỷ. Tỷ tỷ cùng muội muội đổi có được hay không?" Bây giờ cũng không phải là ở Địch Vương phủ, Địch Lệ Trường Nhạc mới không sợ danh hiệu Quận chúa của Địch Lệ Nhiệt Ba. Ỷ có Thái tử ca ca làm chỗ dựa, Địch Lệ Trường Nhạc không chút khách khí mở miệng nói.
"Như vậy a, không thành vấn đề." Nhiệt Ba không chút do dự gật đầu một cái. Sau khi thấy thấy trên mặt Địch Lẹ Trường Nhạc lộ ra đắc ý, Nhiệt Ba tiếp tục nói, "Cả hai đều uội muội đi! Tuy nói là tâm ý của Thái tử điện hạ, không được tùy tiện đưa cho người khác. Nhưng là muội muội đã mở miệng nói muốn, tỷ tỷ liền ở trước mặt Thái tử điện hạ nhường lại cho muội muội. Chỉ hy vọng Thái tử không trách tội là được."
'Hừ! Thật cho rằng chỉ có hai người các ngươi biết diễn trò hay sao? Địch Lệ Nhiệt Ba ta cũng không phải chỉ ngồi không!' Ba năm làm quỷ hồn, nàng xem tuồng tuyệt đối so với Địch Lệ Trường Nhạc làm trò còn đặc sắc hơn. 'Trương Bân Bân, vừa rồi ở Vương phủ ngươi ép mẫu phi ta không thể không thỏa hiệp. Lần này, ngươi cũng nếm thử một chút tư vị có lửa mà không thể phát đi!'
Địch Lệ Trường Nhạc vốn đang đắc ý vì Địch Lệ Nhiệt Ba thức thời, lại bị câu nói tiếp theo của Nhiệt Ba dọa sợ. Sao nàng có thể quên, Thái tử ca ca không phải là người bình thường. Thái tử ca ca tặng gì đó sao có thể nhường cho người khác? Nàng lại có thể ở trước mặt Thái tử ca ca muốn đồ của Địch Lệ Nhiệt Ba, đây chẳng phải là đánh vào mặt của Thái tử ca ca sao? Lúc này Địch Lệ Trường Nhạc căn bản không dám nhìn sắc mặt của Trương Bân Bân. Hôm nay Thái tử ca ca ở Địch Vương phủ che chở nàng, làm cho nàng cao hứng mà quên đúng mực. Nàng mất cảnh giác, cư nhiên lại phảm phải sai lầm lớn này.
Ở một khắc Địch Lệ Trường Nhạc mở miệng muốn chong chóng của Địch Lệ Nhiệt Ba kia, sắc mặt Trương Bân Bân cũng đã đen xuống. Địch Lệ Nhiệt Ba còn chưa nói xong, sắc mặt Trương Bân Bân đã cực kỳ khó coi. Hôm nay Trường Nhạc, quá mức càn rỡ, bây giờ lúc nên lạnh lùng với nàng ta. Nghĩ như vậy sắc mặt Trương Bân Bân hòa hoãn xuống, đối với Địch Lệ Nhiệt Ba dịu dàng nói: "Nhiệt Ba, muội đem chong chóng đưa cho Trường Nhạc đi! Thái tử ca ca mua cho muội cái khác là được. Muội nhìn xem thích cái gì, Thái tử ca ca mua muội."
'Không hổ là Quân chủ tương lai, thay đổi sắc mặt thật đúng là nhanh.' Nhiệt Ba thầm than trong lòng, trên mặt lại không thể đắc tội Trương Bân Bân. Ngẫm nghĩ một lát, Nhiệt Ba nói: "Thái tử điện hạ nếu thật có thành ý, liền đồng ý một yêu cầu của Nhiệt Ba đi!"
"Nga? Yêu cầu gì?" Trương Bân Bân lập tức bị quyến rũ. Tặng lễ biến thành đồng ý một yêu cầu? Thật đúng là lần đầu tiên đây!
"Bây giờ còn chưa nghĩ ra, trước cho Thái tử điện hạ nợ đi! Ca ca, huynh tới đây làm chứng. Muội muội, ngươi cũng là nhân chứng a!" Nhiệt Ba thong dong lắc lưa đến trước mặt Địch Lệ Cảnh Văn nói, thuận tiện còn kéo theo Địch Lệ Trường Nhạc. Nàng không có lòng tham, chỉ có một yêu cầu. Nhiệt Ba trong lòng hiểu rõ, nhiều yêu cầu hơn Trương Bân Bân cũng không có khả năng đồng ý với nàng.
"Được! Vậy thì một cái yêu cầu, Thái tử ca ca đồng ý uội một cái yêu cầu. Cảnh Văn, Trường Nhạc, hai người làm chứng!" Không cho là đúng Trương Bân Bân cười thành tiếng. Không phải là ngồi lên ghế Thái tử phi sao? Cho dù hắn đáp ứng, phụ hoàng cũng không dễ dàng đáp ứng. Đồng ý cái yêu cầu này, không sao cả.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Vỗ tay tuyên thệ!" Lấy được câu trả lời của Trương Bân Bân, Nhiệt Ba thừa dịp rèn sắt lúc còn nóng, giơ lên tay phải. Muốn Trương Bân Bân hạ cam kết cũng không dễ dàng, nàng sau khi tính toán phải làm chuẩn bị vẹn toàn.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!" Trương Bân Bân không chút do dự, trực tiếp giơ lên tay trái cùng Nhiệt Ba đập tay. 'Cho dù Địch Lệ Nhiệt Ba ngươi đùa bỡn nhiều thủ đoạn hơn nữa, ghế Thái tử phi cũng không dễ dàng là có thể ngồi lên như vậy. Coi như ngươi thật sự có bản lĩnh ngồi lên, bản Thái tử cũng có thể đem ngươi kéo xuống!'
Không bỏ qua trong mắt Trương Bân Bân lóe lên một tia âm ngoan, Nhiệt Ba lại không một chút để ý. Nhất định là Trương Bân Bân nghĩ nàng muốn vị trí Thái tử phi đi? Sợ rằng nàng sẽ làm hắn thất vọng. 'Trương Bân Bân, ngươi hãy chậm chậm chờ ngày đó đến đi! Đến lúc đó, ngươi đừng quá kinh ngạc là được.'
Nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba dễ dàng đã đạt được Thái tử ca ca cam kết như vậy, Địch Lệ Trường Nhạc nhìn chằm chằm Nhiệt Ba ánh mắt tưởng chừng như muốn giết người. Ngay sau đó cảm giác được tầm mắt của Địch Vương phủ tiểu Vương gia, Địch Lệ Trường Nhạc vội vàng điều chỉnh tâm tư, khôi phục dáng vẻ nhu nhược.
Địch Lệ Cảnh Văn hất mặt...., không thèm nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Địch Lệ Trường Nhạc. 'Hừ! Địch Lệ Trường Nhạc này càng ngày càng không nén được tức giận a! Thỏ đen chuẩn bị biến thành rắn độc? Hay là nên nói bản thân thỏ đen chính là một con rắn độc?
BẠN ĐANG ĐỌC
[ Chuyển Ver ] [ LuBa ] Ta là chính thê của chàng
RomansaHắn nói với nàng : " Nhiệt Ba, Thái tử ca ca nhất định phải lấy được vị trí đó! Vì Thái tử ca ca muội nhất định phải gả vào Lộc gia " Hắn nói với nàng : " Nương tử đã gả vào Lộc gia, vi phu nhật định sẽ dùng tâm đối đãi, quyết không thất hứa." Sau k...