Chương 03: Liều thuốc giảm đau

3.8K 352 18
                                    

Nghiêng người tựa vào bên tường thở dốc vì đau, lần tay qua lớp vải đồng phục màu trắng thử sờ, quả nhiên đã chạm phải máu.

Gần đây quả thực không bận tâm nhiều đến việc luyện tập bởi vậy nên thường xuyên phải chịu phạt. Những lúc đó tôi chỉ biết nghiến răng chịu đựng, đã từ lâu không còn khóc nổi, bởi vì biết rõ là khóc cũng sẽ chẳng có ai bên cạnh an ủi.

Nếu như bộc lộ ra mặt yếu đuối của mình, trước mặt người khác mà rơi lệ, tất cả lại chỉ càng tôn lên sự cô quạnh đơn độc bủa vây lấy bản thân.

Đòn roi vô tận kéo dài đã từ lâu, những lúc như thế tôi chưa từng khóc, chỉ biết nhẫn nhịn, chỉ biết chịu đựng.

Nhưng lại vì nhớ tới một lời nói "Đau lưng sao?" của cậu mà lòng nghẹn ngào đến không thở nổi.

Hốc mắt cay xè, lại không có cách nào khóc được.

Tôi mới mười ba tuổi thôi, nào có phải là thanh niên kiên cường mạnh mẽ gì.

Khi tôi yếu lòng, khi tôi chật vật, lại càng rõ ràng chỉ là một đứa trẻ cô độc, giống hệt như con sói nhỏ cuộn tròn bản thân tự liếm láp vết thương của mình.

Cảm giác bế tắc đó, làm sao mà chia sẻ được với ai, làm sao mà khóc được cho ai nhìn thấy đây...

Chờ cho xung quanh yên ắng không còn âm thanh, tiếng chuông vào học vang lên từng đợt, tôi chậm rãi kéo chốt khoá, vừa nghĩ muốn cởi áo giặt qua nước để nhạt đi màu máu nhiễm đỏ phía sau. Chân vừa lảo đảo bước ra khỏi nhà buồng vệ sinh, áo sơmi đã bị kéo ra hoàn toàn, nhanh đến mức tôi giật mình hoảng hốt.

Tuổi trẻ yếu đuối lại ngây thơ, Tiêu Chiến nhìn thương tích sau lưng tôi mà sợ đến xanh cả mặt, lắp bắp nắm lấy vạt áo trong tay.

"Cậu... cậu thế này là sao?"

Tôi ngây người không biết phải phản ứng gì.

Trong giây phút nghĩ rằng lời biện minh cần phải nói ra, lại được cậu ôm lấy, vòng tay siết thật chặt. Chưa từng có một ai ôm tôi như thế, chưa từng có ai trân trọng tôi, đau lòng tôi như cậu, như thể tôi sinh ra xứng đáng là một đứa trẻ khiến người ta nâng niu mà thương xót.

Kể từ một khoảnh khắc ấy, rất lâu về sau của cuộc đời, tôi say mê đến ngu muội, yêu thương đến từ bỏ cả sinh mạng chính mình.

Tất cả đổi lại, chỉ là một cái ôm siết của cậu lúc này.

Chỉ là đánh đổi lấy dịu dàng ôn nhu vô tận của một thời khắc chơi vơi, không có cách nào tìm lại.

...

Tiêu Chiến đưa tôi lên sân thượng ngồi thật lâu, từ túi quần lấy ra một hộp thuốc bôi vết thương ngoài da, lại cứ thế cầm trong tay chẳng nói năng gì.

[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ