Chương 04: Love is a feeling

3.2K 285 17
                                    

Tiêu Chiến học rất kém tiếng anh, gần như mất luôn cả căn bản. Tự nhiên vào mỗi tiết này đều sẵn sàng ở trong tư thế cuộn người ngủ ngon, bất kể trời trăng thế nào đều mặc kệ.

Tôi chống cằm nhìn bóng lưng say sưa trên mặt bàn, nhịn không được mà cười nhẹ một cái, cầm bút chì nhàn nhạt vẽ lên đoạn cổ áo sơmi trắng vài chữ vô nghĩa.

Cô giáo tiếng anh phía trên vẫn cứ thao thao bất tuyệt về một chủ đề nào đó.

"Trey Parker and Matt Stone used to say: Love isn't a decision. It's a feeling."

Tôi đã từng nghe về câu nói này cho nên cứ lầm bầm theo lời nói của cô, từng câu chữ quen thuộc phát ra từ miệng cũng theo nét bút mờ nhạt vẽ lên lưng áo trắng tinh.

"Tình yêu không phải là sự quyết định. Nó chỉ là thứ cảm xúc chân thành."

"If we could decide who we loved, it would be much simpler, but less magical."

Viết lên lưng áo cậu ấy, một chữ love.

Sau cùng lại ngẩn người, thấy quá trẻ con liền cười xoà đem bút chì vứt xuống bàn, tựa người nhìn lại dòng chữ trên bảng.

"Nếu chúng ta có thể lựa chọn người mình yêu, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, nhưng chẳng còn lại sự kì diệu ấy."

Rất lâu về sau, tôi đã tự hỏi, nếu như cứ chấp nhất lựa chọn người không yêu mình thì sao, liệu rằng tôi có hối hận không?

Dĩ nhiên, đó là chuyện của sau này.

Hiện tại chỉ có tôi ngẩn ngơ nhìn thiếu niên say ngủ bàn trên, có tiếng giảng bài của cô giáo vang lên đều đều trên bục giảng. Bên ngoài nắng lên rực rỡ nhuộm đều cả khoảng sân trường rộng thênh thang, chiếu đến bàn học, phủ xuống mái tóc thiếu niên sắc nâu ngọt ngào xinh đẹp.

Thanh xuân của tuổi mười ba kết thúc, chuyển sang tuổi mười bốn không thể quay đầu.

...

Thời gian sau tôi không còn bỏ tập, cũng thường xuyên tới trường bắn đều đặn. Mỗi nhiệm vụ mỗi bài học đều cố hoàn thiện một cách xuất sắc nhất, muốn đánh thôi cũng không thể, muốn soi xét lỗi sai của tôi càng chẳng phải chuyện khả thi.

Cứ như vậy năng lực tăng lên cấp tốc cùng độ chuyên tâm, nhưng việc học lại có chút sa sút.

Nói thì nói đơn thuần vậy thôi, việc học hành hầu hết lứa tuổi thiếu niên chúng tôi hiện tại đều không quan tâm đặt nặng. Những đứa trẻ khác có thể an nhàn hưởng thụ niềm vui từ gia đình bạn bè, tôi thì khác. Tôi ở tuổi mười bốn đã bắt đầu cảm thấy gánh nặng trên vai nặng nề hơn bao giờ hết.

Mười bốn tuổi cũng là độ tuổi bắt buộc phải trưởng thành. Không được phép yếu đuối, không được phép nhụt chí, chỉ có thể tự chiến đấu với hai bàn tay mình.

Tiêu Chiến vẫn như cũ ở bên cạnh tôi, làm một bạn học không gương mẫu ở bàn trên. Cậu ấy là người sẽ hết ngủ thì nằm, hết nằm lại xoay bên này ngả bên kia buôn chuyện xuyên quốc gia.

[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ