Chương 09: "Chúng tôi, đều đang dần trưởng thành."

2.9K 276 4
                                    

Ngày tôi gặp lại Trịnh Phồn Tinh là lúc cậu ta cùng một thiếu niên khác chuyển vào lớp. Cậu ta học muộn hơn nửa học kì, nghe nói mới từ Nhật trở lại đây theo bố mẹ chuyển về ở hẳn.

Trước đây tôi cùng Phồn Tinh là hàng xóm, gia thế dù bên trắng bên đen nhưng cũng có thể cho là tạm tương xứng. Nói sao thì nói, người ta nhất định sẽ không quan tâm bạn là người từ thế giới nào, chỉ để ý đến tiền của bạn có cùng người ta sánh bằng được hay không. Bởi vậy, tôi và cậu ta hiển nhiên có đủ tư cách làm bạn.

Hơn phân nửa số bệnh viện tư nhân của thành phố A đều thuộc dưới quyền của cha mẹ Trịnh Phồn Tinh. Chúng tôi chơi với nhau cho đến năm bảy tuổi, một bệnh viện do gia đình cậu ta quản lý không cẩn thận khiến một vị quan chức cấp cao qua đời trong quá trình cấp cứu cho nên đành phải ra nước ngoài tạm lánh. Dĩ nhiên, nhiều tiền như vậy rồi sẽ đủ để ngậm miệng cả thiên hạ.

Không bao lâu sau vụ việc chìm xuống, chẳng ai tra cứu ra được cái gì, hỏi vì sao nhà cậu ta không trở về lại nghe nói tại Nhật đã mở ra thêm được hơn mấy bệnh viện tư nhân, công việc thậm chí còn kiếm gần như hơn gấp đôi ở đây.

Trong lớp chỉ có duy nhất cậu ta biết về thân phận của tôi. Trịnh Phồn Tinh nhìn thì tưởng là một thằng nhóc con nhà giàu kiêu ngạo, thật ra lại là một cậu công tử ngoan ngoãn tính tình dễ chịu, hoa gặp hoa nở người gặp người thương.

Thiếu niên còn lại là một cậu trai đẹp mã tên là Quách Thừa, trông thì xuề xoà ngu ngốc nhưng cười lên một cái có thể khiến cho nữ sinh mê mẩn đến nhũn mềm. Hỏi mới biết cậu ta từ nhỏ đến lớn đều chui rúc ở đây, ngoài cái thành phố A bé xíu ra nơi nào cũng chưa từng đi.

Đứa nhỏ này nhìn cũng không đến mức túng quẫn, nói chuyện lại khiến người ta có chút cảm giác đáng thương.

Bốn chúng tôi chẳng rõ vì lí do gì lại chuyển thành chơi thân cùng nhau, là anh em chí cốt cùng trải qua không ít rắc rối trường học, nói không ngoa chính là giống như một lũ hồ bằng cẩu hữu học hành chểnh mảng chỉ lo chơi bời.

Do xuất phát từ thân thế, luôn phải học những môn võ tự vệ, học cách cầm súng, học cách sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt. Thế giới của tôi là nơi toàn bộ bao phủ bởi một màu đen, nếu như không ép buộc bản thân trở nên mạnh mẽ, chẳng rõ lúc nào sẽ là thời khắc bỏ mạng. Cho nên tôi chưa bao giờ ngừng cố gắng, cố gắng cho đến khi tận lực vẫn không dừng lại.

Dù cho nỗ lực của tôi cũng không đổi lại được một ánh mắt hay một lời quan tâm của bất kì ai.

Từ một đứa trẻ ám ảnh với sự hoàn mỹ mọi mặt bởi xuất thân xã hội, tự che giấu chính mình vào trong tầng tầng lớp lớp phòng bị dày đặc, từng chút một bắt đầu hoà nhập cùng thế giới muôn vạn màu sắc.

Những người bạn ngày ấy dường như là hình ảnh đẹp đẽ và hoàn hảo nhất, chân thật bước theo tôi một đời người.

Nhưng suy cho cùng, mỗi chúng tôi, đều đang dần trưởng thành.

...

"Nghĩ gì vậy?"

[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ