Chương 21: Nghĩ cũng thật hay!

2.2K 204 8
                                    

Cả một ngày hôm sau tôi không liên lạc với Tiêu Chiến nữa, dẫu cho tâm tình thấp thỏm không nguôi của bản thân.

Sẽ có đôi lúc lo lắng, nhưng sau cùng luôn hiểu rõ Tiêu Chiến dù không có tôi vẫn sẽ sống tốt, bất kể là ở trong tình cảnh nào đi nữa.

Tôi biết điều ấy.

Vì mỗi ngày, đều là tôi lặng lẽ đứng một góc, đều là tôi âm thầm quan sát cuộc sống của cậu.

Tiêu Chiến luôn cho mình mạnh mẽ phi thường, ngày mưa sẽ lười đem ô, ngày lạnh sẽ kì kèo việc phải mặc thêm một lớp áo gió, còn khi trời nắng chang chang lại hưởng thụ cảm giác nóng tới cháy da bỏng thịt, cứ như vậy phơi mình ngoài đường phố tấp nập chói chang.

Ngày nắng quả thật rất gay gắt, có những người chỉ cần bước ra ngoài tầm nửa giờ đã nhuộm mình thành một cục than, vậy mà lại khó hiểu Tiêu Chiến vì sao luôn luôn trắng đến mỏng manh, làn da trong suốt như sứ.

Đối với tên ngốc ương ngạnh này, tôi luôn không có biện pháp.

Tôi chỉ có thể dung túng cho cậu ấy một cách vô điều kiện, để mặc cho cậu ấy vô tư cười đùa trong thế giới không có tôi.

Tôi từng nhớ có một câu nói, nếu như gặp gỡ một người lần đầu tiên mà có cảm giác quen thuộc, tức là đã từng có nhân duyên từ kiếp trước.

Lần đầu tiên tôi gặp Tiêu Chiến đã bị nụ cười như ánh mặt trời của cậu ấy làm cho lồng ngực đập điên cuồng. Cho tới tận bây giờ, cảm giác ngày ấy vẫn không chút nào phai nhạt trong kí ức của tôi, rất rõ nét, rất chân thật, quả thực là điên cuồng, không sai.

Tiêu Chiến khi cười lên hệt như một chú mèo ba tư lười biếng lại xinh đẹp, đôi mắt trong suốt phát ra tia sáng nhàn nhạt, cả gương mặt đều ửng hồng vì ngượng ngùng.

Ngày đó, chúng tôi chỉ đơn giản là những thiếu niên mới lớn, hết mình sống cùng nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Ở độ tuổi thanh xuân mười lăm mười sáu ấy, có những hoài niệm đã trường tồn vĩnh cửu, trở thành tín ngưỡng đời đời kiếp kiếp.

Cùng nhau trốn học, cùng nhau bị phạt đứng góc lớp, cùng trêu chọc nữ sinh, cùng nghe mắng bởi những trò đùa oái oăm mà cho tới tận bây giờ mỗi lần nhớ lại, tôi đều không thể nhịn được mà bật cười.

Thanh xuân của tôi có Tiêu Chiến, có một lũ hồ bằng cẩu hữu, nhưng không có em.

Tình yêu của tôi có Tiêu Chiến, là thứ tình đơn phương vô vọng giữ chặt cậu ấy trong lòng chẳng thể từ bỏ, nhưng không có em.

Thế rồi nhìn vào hiện tại, phát hiện được rằng ngoài em ra, tôi lại không còn bất kì ai.

...

Sắc trời dần tối, lôi kéo nửa ngày Kế Dương mới chịu trở về. Cả đoạn đường đều là âm thanh em cười nói giòn tan khiến lòng tôi không nhịn được cùng vui vẻ, nhưng rồi lại bất an trực trào.

Hạnh phúc đôi khi chính là con dao hai lưỡi chuẩn bị cứa sâu vào thân thể, con người khó ai có thể trở tay kịp ngăn lại được vết thương đầm đìa máu thịt đó.

[Bác Chiến] Phía Sau Bóng Tối (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ