Chương 9

130 1 0
                                    

Thấm thoắt một tuần đã trôi qua, và hôm nay là ngày cô mở ra một trang mới. Sáng sớm cô đã bị lôi dậy bôi bôi trát trát. Cô chọn cho mình tông nhẹ nhàng, tóc đan tích rồi được bối lên cao. Chiếc váy cưới trắng tinh thiết kế hở vai cộng với đôi giày gót nhọn mười phân. Tất nhiên không thể thiếu trang sức đi kèm. Vòng tay và cổ,hoa tai, chiếc cài đều là màu xám.
Riêng màn che mặt đồng bộ với váy cưới.

Nhìn trong gương đó là một cô gái quyến rũ, dịu dàng nhưng gương mặt thoáng buồn. Chưa đến giờ nên cô đang ngồi trong phòng ở khách sạn. Còn chú rể,nhà trai, nhà gái ở ngoài đón khách.

Ngoài cửa tiếng giày cao gót vang lên đi gần về phía phòng: "Ôi, cô dâu hôm nay xinh quá, nhưng đáng tiếc xinh đến mấy chú rễ cũng không thèm để ý. Chậc chậc tội nghiệp"

Nhìn về phía người mà tự nhiên đi vào xong phun một câu như đúng rồi, cô lạnh nhạt lên tiếng: " Cho hỏi cô là ai"

" À quên giới thiệu, tôi là Ái Lan. Người mỗi đêm môi hôn tay ấp chung giường chung gối với Ngô Đình. Trước đó và sau này cũng vậy"Cô ta khoanh tay, nhìn cô.

Cô tái mặt, mở miệng: "Cô tới đây làm gì"

" Thì tới để xem cô dâu 'hờ' tàn tạ như thế nào".

Cô nhấc váy đứng lên tới gần cô ta: "Cô lấy tư cách gì mà nói tôi là cô dâu 'hờ'. Bằng chứng đâu mà ăn nói bịa đặt như vậy" Cô chìa tay đòi bằng chứng

" Bằng chứng? Mắt cô không phải bị mù đấy chứ. Chính tôi là người đến trước, chính tôi mới là người Ngô Đình yêu. Cô có quyền gì mà đi cướp chồng người khác" Cô ta méo mặt hung tợn

"Cho hỏi cô và anh ta lấy nhau rồi sao? Cô là vợ anh ta rồi hả? Mà đi nói tôi cướp chồng người khác. Cô là người đến trước nhưng cô không biết nắm lấy cơ hội, thì tự cô đi mà chịu. Vả lại cô chẳng qua là một cô bồ nhí của "chồng" tôi mà thôi. Chỉ là công cụ để anh ta phát tiết, không hơn không kém. Suy cho cùng cô chẳng phải là người danh chính ngôn thuận mà anh ta lấy về." Cô đanh thép.

"Cô...cô" Ả định giơ tay tát nhưng bị cô bắt tay lại: "Tôi nói đúng quá nên hóa giận sao."

"Để tôi xem cuộc hôn nhân này kéo dài đến bao lâu, khi chồng cô hàng đêm đều bỏ cô mà lên giường với tôi. Chờ xem đến bao lâu thì cô nhục nhã bị đuổi. Và ai mới là người cuối cùng là vợ chính thức" Mặt giận dữ.

"Quan tâm hay không quan tâm là việc của cô. Nhưng hiện tại chính tôi mới là người danh chính ngôn thuận bước vào nhà anh ta. Là người mà được mẹ anh ta chọn để con trai lấy làm vợ.Chứ không phải là cô. Nói như vậy cô hiểu rồi chứ, cửa ở đàng kia mời cô đi ra cho, không tiễn" Cô chỉ tay về phía cửa.

Cô ta đi một đoạn rồi quay lại, cười nham hiểm " À quên, tôi có một tin cho cô. Đó là bắt đầu từ ngày mai tôi chính thức vào làm ở công ty cô. Và chúng ta là đồng nghiệp, ngày ngày đều gặp nhau".

" Ồ vậy sao, nhưng tôi thèm quan tâm chắc. Và lát nữa nhớ cho tôi biết cảm nhận của cô khi ngồi ở dưới chứng kiến hai chúng tôi nắm tay nhau bước vào lễ đường thề nguyền hẹn ước nhé" Cô cười

Nghe vậy cô ta định chồm tới gần cô, đúng lúc đó Cẩm Mân vào: "Bạn đẹp à, đến giờ cử hành rồi"

Khi thấy Ái lan thì hỏi cô: " Ai vậy"

Cô tới gần cô ta: " À giới thiệu với mày,đây là Ái Lan.Công cụ chơi bời của chồng mình".

"Hóa ra là một cô bồ tội nghiệp. Trơ mắt nhìn người ta lấy vợ."

"Cô nói mà không thấy nhột à. Vậy trơ mắt nhìn chồng mình lên giường với người khác, bộ bạn cô chắc hạnh phúc lắm ha. Cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân thôi".

Cô tái mét, thấy cô như vậy Cẩm Mân tới gần cô ta hét: "Cút, có ưng tôi vứt cô xuống từ trên cao xuống không hả. Ở đó mà già mồm. Lát nữa mẹ Ngô Đình vào mà thấy cô, kiểu gì cũng túm tóc xé xác cô ra".

Cô ta chỉ vào mặt cô: "Chờ đấy, các người không yên với tôi đâu".

Nói rồi cô ta bỏ đi. Còn cô thì ngồi phịch xuống ghế như quả bóng xì hơi vậy.Không muốn khóc mà nước mắt cứ rớt: "Thôi mà, nín đi kẻo phấn trôi hết bây giờ" Vừa nói vừa lau cho cô.

"Nào đi ra thôi, kẻo muộn giờ lành" Cẩm Mân che màn rèm rồi dìu cô ra ngoài.

Sau màn phát biểu của MC, rồi nói: "Sau đây xin mời cô dâu và chú rể bước vào".

Cô nắm tay anh ta cùng bước vào, vì váy dài nên cô đi chậm, đi nhanh là ngã: "Sao cô đi chậm thế"

"Mắt anh không thấy tôi phải mang cái váy vừa nặng vừa dài hay sao. Anh sợ đi lâu, thấy tôi nắm tay anh cô bồ ghen chứ gì"

"Liên quan gì đến cô, đàn bà đúng là rắc rối mà".

"Anh cứ thử làm đàn bà một ngày xem là biết. Đàn ông các anh đúng là cái dạng bò đực" Người ngoài nhìn vào thì thấy cô và anh ta đang nắm tay âu yếm, nhưng thực tế móng tay cô đang bấu, cào anh ta. Cho rách da luôn đi.

"Cô nắm cái kiểu gì thế" Anh ta đau mà không dám la.

" Tôi thích nắm kiểu gì thì tôi nắm"

Cãi nhau một chặp thì tới lễ đài, Cha giáo từ từ nói: "Ngô Đình, con có đồng ý lấy Tuyết Băng làm vợ. Hứa dù ốm đau bệnh tật hay chuyện gì đi chăng nữa đều luôn luôn ở bên cô ấy hay không"

"Con đồng ý"

"Tuyết Băng, con có đồng ý lấy Ngô Đình làm chồng. Cho dù ốm đau bệnh tật hay chuyện gì đi chăng nữa thì đều mãi mãi ở bên anh ấy hay không"

Cô ngập ngừng, định trả lời không như nhớ lại lời ba cô đã nói "Mày không muốn thì cũng phải lấy. Gia đình hai bên đã hẹn ngày rồi. Không nuốt lời được. Từ khi nuôi mày lớn đến giờ. Mày đã làm được gì cho cái nhà này chưa. Chỉ phí tiền tao nuôi mày lớn thôi. Mày thấy nuôi heo thì ít nhất người ta phải có lãi. Đây nuôi mày lỗ biết bao nhiêu, chứ đừng nói đến lãi. Coi như lần này mày lấy chồng thì trả vốn từ trước đến nay tao cho mày ăn, mày học đủ thứ các kiểu đi ".

Cô khóc không ra tiếng ngước lên nhìn cha giáo: "Con đồng ý"

"Ta tuyên bố bây giờ hai con chính thức trở thành vợ chồng".

Đi Về Đâu Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ