Ám vương phủ cửa vừa mở ra, kết giới phía ngoài cũng liền mở ra, tiếng huyên náo lập tức truyền vào, cho dù Ám vương phủ cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được khắp chốn mừng vui náo nhiệt.
Ngô Thế Huân vì không thể kiểm tra được nên nhíu chặt lông mày, khi nhìn thấy Trí Nghiên hưng phấn nhảy xuống khỏi trong ngực của hắn, biến thành hình người, lúc này tâm tình phiền não hắn lập tức trở nên thoải mái.
Hôm nay Ngô Thế Huân vẫn như cũ một thân trường bào màu đỏ, kết hợp với một vài sợi kim tuyến tinh tế, nhiều đóa hoa mẫu đơn sắc tối dùng kim tuyến duyên dáng sang trọng thêu lên, lúc ẩn lúc hiện, lung lay sinh động.
Đôi mắt đào hoa mang theo ý cười lười biếng, chỉ cần đứng một chỗ cũng tạo thành một đạo phong cảnh, hắn khẽ cúi đầu nhìn Trí Nghiên đang hưng phấn bừng bừng xem xét chung quanh, ánh mắt toát lên vẻ cưng chiều.
"Vương!"
Dạ Quỷ cùng Dạ Võng đột nhiên xuất hiện cung kính quỳ trên mặt đất, Dạ Mị phải ở lại trong phủ xử lý sự vụ, mà Dạ Lượng một mực không rời Dị không gian.
Ám vương lần đầu tiên muốn đi tham gia Lễ Yêu, cũng khiến cho bọn họ lấy làm kinh hãi, hôm nay hai người bọn hắn vội vàng chạy tới chờ sai khiến.
"Không cần đi theo."
Ngô Thế Huân đang hưởng thụ ánh mắt lệ thuộc của Trí Nghiên đối với hắn, thấy sau khi hai người bọn họ xuất hiện, Trí Nghiên lập tức làm bộ dáng cúi đầu, liền cảm thấy hai người kia hết sức chướng mắt, phất tay một cái, liền dẫn Trí Nghiên đi ra ngoài.
Ngô Thế Huân thật ra hết sức hưởng thụ phần an bình này, nhìn hắn và Trí Nghiên đan xen mười ngón tay, nhìn dáng vẻ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn của nàng, người luôn tâm tình bất định như hắn cũng cảm thấy thật tốt.
Vừa muốn nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng, hắn đột nhiên thu hồi, bởi vì bốn phía đều là ám vệ của hắn, nụ cười hắn chỉ muốn dành riêng cho tiểu nữ tử xinh đẹp như hoa đào trước mắt mà thôi.
Hắn muốn một mình đi cùng với Trí Nghiên, liền hướng Dạ Lượng trong Dị không gian đang đi theo hắn truyền lệnh.
"Lui ra."
Cảm giác một tia yêu lực bên cạnh biến mất, Ngô Thế Huân mới lộ ra nụ cười vẫn đè nén, nhàn nhạt nhưng không mịt mờ như lúc trước, đây coi như là nụ cười phát ra từ nội tâm .
"Đến Đô thành của Yêu giới còn một đoạn nữa, nàng có mệt không?"
Ngô Thế Huân khẽ dùng sức nắm tay Trí Nghiên, đem nàng từ trong trạng thái hưng phấn kéo trở lại.
"Hả?"
Trí Nghiên hiển nhiên còn chưa thoát ra khỏi trạng thái đó, nàng dừng bước chân xoay người lại nhìn về phía Ngô Thế Huân, khi nhìn thấy nụ cười nghiêng nước nghiêng thành kia thì không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ.
Nàng chưa từng nhìn thấy Ngô Thế Huân cười dịu dàng như vậy, ngay cả đôi mắt đào hoa khiến người ta nhìn không ra suy nghĩ cũng lộ ra ý cười nhàn nhạt.
BẠN ĐANG ĐỌC
[(Chuyển ver)(Hunji)]Thịnh Thế Yêu Sủng
Science FictionLúc này, một nữ hài tử mặc áo trắng khoảng mười tuổi đang trừng lớn mắt đầy hoảng sợ. Nàng núp ở phía sau cây cột đá, miệng thì cắn chặt mu bàn tay vì sợ bản thân sẽ kêu lên thành tiếng, tay kia thì ra sức nắm lấy góc áo, dùng sức mạnh đến nỗi xương...