Trí Nghiên thời thời khắc khắc đề phòng nàng ta, đáng tiếc yêu lực trên người nàng không đủ, không thể phản kháng, liền bị Nam Cung Tâm sử dụng yêu lực nhốt chặt không thể động đậy, thân thể ngay lúc này bị biến trở về hình người.
Trí Nghiên chỉ có thể dựa vào một chút yêu lực trong người, biến ra một bộ y phục mỏng manh, tránh cho bị họ nhục nhã, nhìn Nam Cung Tâm từng bước một tiến lên, trong mắt của nàng tràn đầy quật cường.
"Ái chà! Thì ra là một tiểu mỹ nhân!"
Cặp mắt ác độc kia khi nhìn thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt trần của Trí Nghiên thì lại dâng lên một tầng ghen tỵ thật sâu.
Nàng ta đưa tay nắm lấy cằm của Trí Nghiên, nhướng mày cúi đầu nhìn xuống,
"Cầu xin Bổn cung đi! Bổn cung có thể làm cho ngươi chết một cách sảng khoái!"
Móng tay sắc nhọn của nàng ta cắm sâu trong da thịt phấn nộn của Trí Nghiên, khiến nàng đau đớn vô cùng, nhưng Trí Nghiên một tiếng cũng không thốt ra, chỉ là mang theo một vẻ thương hại nhìn Nam Cung Tâm.
"Ánh mắt này của ngươi là có ý gì?"
Nam Cung Tâm trong nháy mắt nổi giận, móng tay thật dài cắm sâu vào mặt Trí Nghiên, mắt thấy như muốn cắm xuyên qua mặt nàng.
Đột nhiên nơi cổ của Trí Nghiên có một đạo bạch quang thoáng qua, trong nháy mắt xoẹt qua bàn tay đang nắm lấy cằm nàng của Nam Cung Tâm, một đao thấy máu, sau đó lại thừa dịp nàng ta chưa kịp phản ứng, hướng cổ họng của nàng ta vạch tới.
Nam Cung Tâm ăn đủ đao đầu nhưng nàng ta yêu lực cường đại, cho nên nàng ta cứng rắn đưa tay cản lại, Bạc Băng cũng bị nàng ta dùng yêu lực ngăn lại, rơi xuống đất.
Cũng may Trí Nghiên đã thừa dịp lúc này thối lui đến chỗ an toàn, cũng không bị Nam Cung Tâm xoay người lại thương tổn được, lúc này đây Nam Cung Tâm đã muốn nổi cơn thịnh nộ.
Nàng ta nhìn tay mình máu chảy không ngừng, nhìn lại thấy Trí Nghiên vẫn hoàn hảo như cũ không có chút sứt mẻ, quanh thân liền dâng lên yêu lực sôi trào, bộ dáng kia giống hệt một nữ nhân chanh chua nơi phố phường, không còn một chút hình tượng nào của một công chúa nên có.
Tên nam sủng kia nãy giờ vẫn đang ở một bên xem trò vui cũng không nhịn nổi nữa, vội vàng tiến lên cầm khăn tay giả mù sa mưa buộc lại cho Nam Cung Tâm, lại bị Nam Cung Tâm giận đùng đùng đẩy ra.
"Công chúa, đêm dài lắm mộng, chi bằng người giải quyết nàng sớm một chút để tránh rắc rối!"
Nam sủng kia chính là muốn xui khiến Nam Cung Tâm giết chết Trí Nghiên, làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Ám vương và nàng ta, nếu trì hoãn thêm chút nữa cứu binh mà đến, mưu kế của hắn tất cả đều bị hủy hết, làm sao có thể trừ đi Nam Cung Tâm nữa.
Nam Cung Tâm bị hắn nhắc nhở như vậy, cũng khôi phục lại một chút lý trí, nàng ta chậm rãi quay đầu lại nhìn nam nhân mình vẫn sủng ái, hừ lạnh một tiếng, sau đó vung tay lên ý muốn hạ độc thủ với Trí Nghiên.
"Nếu ngươi thương tổn ta một, ta chắc chắn sẽ trả lại ngươi gấp mười lần!"
Cuối cùng Trí Nghiên tự biết tránh không khỏi, nhắm mắt lại đem một chút yêu lực còn sót lại của bản thân đều tập trung lại, hy vọng có thể vượt qua cửa ải này, nếu vượt qua, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nữ nhân ác độc này.
BẠN ĐANG ĐỌC
[(Chuyển ver)(Hunji)]Thịnh Thế Yêu Sủng
Bilim KurguLúc này, một nữ hài tử mặc áo trắng khoảng mười tuổi đang trừng lớn mắt đầy hoảng sợ. Nàng núp ở phía sau cây cột đá, miệng thì cắn chặt mu bàn tay vì sợ bản thân sẽ kêu lên thành tiếng, tay kia thì ra sức nắm lấy góc áo, dùng sức mạnh đến nỗi xương...