Màn lụa trong cung đều được thay bằng màu trắng, hoàng đế và thái hậu băng hà trong cùng một đêm, chuông tang vang vọng khắp hoàng cung liên tiếp bảy bảy bốn mươi chín ngày, cả nước khóc tang.
Ngày linh cữu của Lý Sách được đưa đến chôn ở hoàng lăng cũng là ngày Sở Kiều chuyển ra khỏi cung Kim Ngô. Hôm đó là một buổi chiều mùa thu tĩnh lặng, bầu trời cao rộng mênh mông. Nàng mặc y phục bằng lụa trắng, đứng trên cổng Tây Lan, từ trên cao đưa mắt nhìn đội ngũ đưa tang kéo thành hàng dài quanh co dần dần biến mất sau khúc quanh trên sườn núi.
Nắng chiều nhuộm vàng mặt đất, trường ngựa trên hoang nguyên bên ngoài Đường Kinh mọc đầy cỏ dại, lay động rào rạc theo gió tựa như từng đợt sóng biển vàng óng dập dìu. Ánh hoàng hôn giăng kín bốn phía, chim tước bay về phía nam, chân trời đỏ rực như lửa, Sở Kiều đứng ngược nắng, bóng đổ thật dài xuống trên cổng thành đã sừng sững đứng đó suốt mấy trăm năm của Đường Kinh.
Lý Sách, thứ lỗi cho ta không thể đưa tiễn, chuyến này đi xa như vậy, mong ngươi thượng lộ bình an.
Mặt trời dần dần xuống núi được trăng tròn leo lên đỉnh núi thế chỗ, ánh trăng thanh lãnh vẩy lên vạt áo cùng gò má tái nhợt của Sở Kiều, mông lung như sương tuyết. Hơi lạnh đêm thu khiến hốc mũi buốt buốt khi hít thở, cảm giác chua xót dần lấp đầy trước ngực nàng rồi từ từ lan ra toàn thân, trong lòng như có bão tuyết mịt mù càn quét.
Mai Hương tiến lên, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Sở Kiều nhìn ra sơn đạo thêm một lần cuối rồi xoay người sang hướng khác, hoàng cung nguy nga đứng sừng sững trước mắt tựa như mãnh thú trấn giữ một cõi, đang há to cái miệng khổng lồ đỏ lòm, chuẩn bị cắn nuốt chút tự do còn sót lại của nàng.
Bụi đất nhẹ nhàng tung lên theo từng bước chân, trên không trung có bóng chim sải rộng đôi cánh bay ngang, Sở Kiều đi từng bước xuống khỏi đài cao, biết rõ bản thân đang bước vào một vũng bùn sâu không thấy đáy nhưng vẫn vô cùng quả quyết. Sau lưng nàng là hoang nguyên rộng bát ngát, xa hơn nữa là núi non trùng điệp và thành trì phồn hoa nối tiếp nhau, sau đó nữa chính là biên quan rồi đến lãnh thổ Đại Hạ.
Sông núi vạn dặm, giang sơn gấm vóc, nàng cuối cùng vẫn không thoát khỏi ràng buộc của thế sự, cuối cùng vẫn như phù du buộc phải trôi theo dòng nước.
Một chiếc xe ngựa im lìm đậu dưới cổng thành, Tôn Đệ kính cẩn đứng bên cạnh, nhìn thấy nàng đi đến thì nhỏ giọng nói: "Cô nương, xin mời lên xe."
"Ta muốn tự mình đi." Sở Kiều lặng lẽ nói, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không còn chút dao động buồn bã nào.
Mai Hương vừa định lên tiếng thì Tôn Đệ đã đưa đèn lồng cầm trong tay cho nàng, trầm giọng nói: "Ban đêm đường khó đi, cô nương nhớ về sớm."
Chiếc đèn cung đình được chế tác từ loại giấy thượng hạng tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Sở Kiều nhẹ gật đầu, cầm lấy đèn rồi xoay người rời đi. Mai Hương nóng ruột muốn theo sau lại bị kéo lại, Tôn Đệ khẽ lắc đầu tỏ ý ngăn nàng. Vầng trăng trên cao lặng lẽ vẩy ánh sáng lên người cô gái đang dần đi xa, khiến thân thể nàng tựa như bị bao phủ bởi một tầng sương khói, thấp thoáng hòa làm một với bóng đêm.
BẠN ĐANG ĐỌC
HOÀNG PHI ĐẶC CÔNG SỞ KIỀU TRUYỆN - Quyển 5
General FictionTên gốc : Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 Tác giả: Tiêu Tương Đong Nhi Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nữ cường nam cường, HE Độ dài: 191 chương + 13 ngoại truyện Dịch: Whitenavy Bìa: hoaquynh123 Beta: kirowan