Chương 179: Thẳng thắn bộc lộ

3K 17 6
                                    

Sở Kiều chưa bao giờ nhìn thấy Gia Cát Nguyệt ngủ nhiều như vậy, ở Thương Châu vừa lên thuyền thì hắn liền ngủ suốt một ngày một đêm, nàng vào phòng cũng không biết. Nguyệt Thất nói, từ lúc rời khỏi thành Chân Hoàng đến giờ, hắn chưa ngủ trọn đêm nào, đến Hiền Dương chuyển sang đi đường bộ thậm chí còn không chợp mắt, nên hiện giờ có lẽ đã mệt mỏi đến cùng cực.

Thêm vào đó, dường như thân thể Gia Cát Nguyệt cũng không được tốt lắm, đi đường mấy ngày, nàng từng tìm được ít thuốc viên đen thui trong phòng riêng của hắn, cầm ra ngoài hỏi Nguyệt Thất thì cũng chỉ nhận được câu trả lời qua loa. Đi hỏi Đa Cát có chút hiểu biết về dược liệu thì lại nghe cậu đoán là do Gia Cát Nguyệt vất vả quá độ, máu huyết thiếu hụt, hàn khí xâm nhập.

Vất vả quá độ, hàn khí xâm nhập...

Sở Kiều ngồi trên chiếc ghế ở cạnh cửa sổ suy tư. Con thuyền này được đóng rất chắc, thời tiết lại đẹp nên lướt đi rất êm. Có đóng cửa sổ lại thì vẫn có thể qua khe cửa nhìn thấy trời trong nước xanh lướt qua bên ngoài.

Nàng chợt nhớ đến đoạn thời gian bị Triệu Thuần truy đuổi phải chạy đến Biện Đường, nàng và Lương mọt sách bị người Chiêm gia mua về làm nô lệ. Lúc đó nàng đang bị thương, Lương mọt sách chạy ra ngoài lấy cơm cho nàng nên trong khoang thuyền thường xuyên chỉ có một mình nàng, ngày ngày xuyên qua khung cửa sổ duy nhất nhìn phong cảnh bên ngoài. Có một hôm trời mưa rất to, như mơ hồ nghe thấy tiếng hí của Lưu Tinh, nàng hoảng hốt mở tung cửa sổ nhìn ra ngoài thì nhận ra thuyền đã rời bến, càng lúc càng xa bờ.

Lúc ấy huynh muội Chiêm Tử Du và Chiêm Tử Minh vẫn còn là người của một gia tộc sa sút, Lý Sách vẫn còn là thái tử tùy tiện náo động Đường Kinh, đám người Ô tiên sinh và Vũ cô nương vẫn đang ra sức phấn đấu vì lý tưởng của mình, Yến Tuân vẫn là người bạn và người yêu cùng nàng lớn lên từ nhỏ. Lúc ấy, cả nàng cũng tràn đầy lòng tin đối với tương lai, tự tin cho rằng có thể dựa vào sức của bản thân, cùng với sự giúp đỡ của nhóm bạn bè cùng chí hướng, sẽ có thể thay đổi tình trạng hoang tàn loạn lạc của thế gian.

Đáng tiếc, thời gian quả thực vẫn là vũ khí giết người vô tình nhất trên đời. Lý Sách không còn, Ô tiên sinh bị bắn chết, Vũ cô nương ra đi trong lòng nàng, Chiêm Tử Du hại chết tất cả người thân chỉ vì dã tâm của bản thân. Bằng hữu cùng chí hướng thực ra cũng không trung trinh một lòng như nàng đã tưởng, trước cám dỗ của hoàng quyền, rất nhiều người dần rời bỏ nàng, ngay cả Yến Tuân cũng ngày càng xa cách, cuối cùng trở thành người dưng không quen biết.

Đứng trước giang sơn, trước bá nghiệp, lý tưởng đều biến thành tro bay theo gió, mọi thề nguyền cũng như lá cuối thu, gió thổi liền bay sạch.

Đúng vậy, ai có thể vĩnh viễn không thay đổi chứ? Ngay cả nàng hôm nay, chẳng phải cũng đã khác xưa sao?

Nàng nhẹ quay đầu lại, Gia Cát Nguyệt vẫn đang ngủ. Nam nhân cố chấp này khi ngủ cũng nổi bật như vậy, mày vẫn nhíu, đôi con ngươi sâu thẳm đã bị mí mắt che phủ, thế nhưng lại càng làm nổi bật ngũ quan tinh tế, sống mũi cao thẳng, môi rất mỏng, đường nét rõ ràng.

HOÀNG PHI ĐẶC CÔNG SỞ KIỀU TRUYỆN - Quyển 5Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ