Chương 181: Kim phong ngọc lộ

4K 22 0
                                    

Gần sáng thì trời đột ngột đổ mưa, hạt mưa rơi trên ván thuyền kêu *tí tách*, con thuyền hơi chao đảo nhưng vẫn chậm rãi lướt qua núi non trùng điệp ở hai bên. Không trung văng vẳng tiếng gió tới lui, cơn mưa cuối thu lành lạnh trút nước xuống dòng sông thanh tịch.

Sở Kiều chợt giật mình tỉnh giấc, tóc đen rơi tán loạn trên cổ, mặt hồng hồng hơi ngái ngủ, da thịt như lụa vùi trong chăn ấm, cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo vươn ra sờ soạng, bên cạnh trống không, lạnh như băng. Cảm giác mơ màng lập tức biến mất, nàng ngồi bật dậy, trong phòng không còn ai ngoài nàng.

Nàng đột nhiên thấy hơi hoảng hốt, vội vã lật chăn xuống giường, nhưng vừa đặt chân xuống đất thì đầu gối chợt nhũn ra, cảm giác đau đớn mơ hồ ở hạ thân nhanh chóng truyền khắp cơ thể, tựa như đang nhắc nhở nàng về đêm qua.

Sở Kiều vơ lấy trường bào màu lam bên giường khoác vào người, buộc hờ dây lưng ngang vòng eo mảnh khảnh, cầm theo một chiếc dù trúc rồi mở cửa phòng đi ra ngoài. Bên ngoài hơi lạnh, mưa phùn phủ kín trời, bị gió thổi bay lất phất, nghịch ngợm vương lên tà áo nàng. Nàng hối hả chạy trên boong tàu trống trải, bốn bề tối tăm, hai bên bờ núi non cao vút, thỉnh thoảng nghe được tiếng vượn kêu nỉ non.

Gia Cát Nguyệt đang đứng ở mũi thuyền, và dường như đã đứng đó rất lâu, thân ảnh khoác trường bào tuyền trắng cao ngất, đón gió khiến vạt váo bay phần phật. Nghe được tiếng chân, hắn quay đầu lại, nhìn thấy Sở Kiều thì cũng không kinh ngạc, chỉ đưa tay về phía nàng, lẳng lặng nói: "Tới đây."

Sở Kiều vội vã chạy đến che dù cho hắn, tuy mưa phùn rất nhẹ nhưng đứng lâu dưới mưa cũng sẽ ướt. Nhìn y phục hắn đã sớm ướt sũng, nàng khẽ chau mày, trách: "Không thấy trời đang mưa sao?"

Gió thổi qua dãy núi phát ra âm thanh nỉ non, ống tay áo bồng bềnh nhảy múa, Gia Cát Nguyệt nắm tay Sở Kiều, các ngón tay thon dài nhưng mạnh mẽ rồi đột nhiên ôm nàng vào lòng, cứ thế lẳng lặng ôm mà không nói tiếng nào. Lực ôm không lớn nhưng lại khiến nàng thấy mình như bị vây trong lồng thép, không dám mảy may động đậy dù chỉ một chút.

"Gia Cát Nguyệt?" Thời gian lặng lẽ trôi qua, nàng nhỏ giọng gọi: "Chàng sao vậy?"

"Không có gì." Giọng nói rất bình tĩnh, dịu dàng như một mặt hồ yên ả. Vài năm không gặp, nam tử cứng nhắc ương ngạnh ngày xưa dường như trưởng thành hơn, ánh mắt càng thêm trầm lắng, loại trầm lắng chỉ xuất hiện ở người từng trải qua nhiều tang thương. Giọng nói dịu dàng nhưng luôn ẩn chứa vô số lớp băng ngầm cùng gợn sóng bên dưới, ngoài mặt vui buồn không lộ, khiến người khác nhìn không ra là đang nghĩ gì.

"Tinh Nhi, thiệt thòi cho nàng rồi." Hắn đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.

Sở Kiều nghi ngờ nhíu mày, hỏi lại: "Chàng đang nói cái gì vậy?"

"Là ta không phải." Gia Cát Nguyệt lẳng lặng cong môi cười, nụ cười trong trẻo như của một đứa trẻ, nhẹ vỗ vỗ mặt nàng, nói: "Sau này nhất định sẽ bù đắp lại cho nàng."

"Gia Cát Nguyệt, chàng rốt cuộc làm sao vậy?" Sở Kiều chợt hơi căng thẳng, vội vàng túm tay áo của Gia Cát Nguyệt, ngước lên nói: "Thiệt thòi gì chứ, là ta nguyện ý mà."

HOÀNG PHI ĐẶC CÔNG SỞ KIỀU TRUYỆN - Quyển 5Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ