Chương 183: Sống chết không rời

2K 6 0
                                    

Sau một đêm tuyết rơi, hoàng thành như chìm trong khoảng trời trắng mênh mông. Sáng sớm đẩy cửa phòng ra, tuyết đã dày gần đến gối mà gió vẫn thổi rất gắt, khiến người đi bên ngoài đều mở mắt không ra. Mặt trời còn chưa lên, binh sĩ thủ thành ngáp dài ngáp ngắn, cửa thành nặng nề chậm rãi được mở hé ra, dân chúng chờ bên ngoài và bên trong liền ùa đến.

Một cỗ xe ngựa bằng gỗ mun, *lộc cộc* lăn bánh trên nền tuyết trắng, để lại hai đường rãnh sâu hoắm. Cổ xe ngựa bọc vải xanh đơn giản an phận xếp hàng sau dân chúng, binh lính giữ cổng cho rằng chẳng phải xe của người quyền quý trong thành, cho nên cũng thu phí qua cổng theo lẽ thường, còn bỡn cợt nói mấy câu ra oai với phu xe.

Khoảng hơn một canh giờ sau cỗ xe mới ra khỏi hoàng thành. Mặt trời lười biếng nhú lên khỏi đường chân trời, nắng sớm xua tan màn sương mù dày đặc. Chim muông đã di trú về phía nam từ lâu, chỉ còn lại ít giống tuyết ưng chịu rét giỏi, thỉnh thoảng bay qua, kêu lên một tiếng rồi mất hút trong tầng mây, âm thanh kéo dài văng vẳng trên đồng tuyết mênh mông.

Xe ngựa chạy đến dãy Yết Mã bên ngoài thành thì nhìn thấy một thiếu nữ đang lẳng lặng đứng chờ trên cầu Dương Quan. Nàng mặc áo lông trắng muốt, giày cưỡi ngựa màu xanh ngọc, mi mục như họa, có lẽ đã đứng ngoài trời tuyết khá lâu nên khuôn mặt đỏ ửng vì lạnh, khiến vẻ lạnh lùng sắc sảo thường ngày nhiều hơn một phần dịu dàng. Thấy cỗ xe ngựa, nàng mỉm cười tiến lên một bước, chú ngựa sau lưng nàng cũng ngoan ngoãn đi theo chủ nhân.

Phu xe là một thiếu niên trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, nhìn thấy nàng thì dường như hơi kinh ngạc, lập tức quay đầu nói gì đó với người trong xe. Một cánh tay gầy gò nhẹ vén màn xe lên, để lộ khuôn mặt tuấn tú của nam tử cùng đôi mày đang nhíu chặt.

"Tại sao lại đến đây?" Giọng nói của Triệu Tung đã không còn vẻ tươi sáng của năm đó mà trở nên trầm thấp, điềm tĩnh như mặt nước không chút gợn sóng.

Còn nhớ lần đầu tiên nàng gặp chàng, chàng đã có dáng vẻ này, luôn bình tĩnh, ôn hòa, hờ hững với tất cả mọi chuyện. Chàng dần dần lui khỏi vũ đài chính trị của Đại Hạ, từ một đích tử* phong hoa vô hạn lại biến thành một người bị đày đi xa mà không một ai đưa tiễn như ngày hôm nay.

*Đích tử = con trai do vợ chính sinh ra, trong trường hợp này là hoàng hậu.

Trừ nàng ra, có lẽ toàn bộ hoàng thành cũng không còn ai nhớ đến chàng.

Tiểu Bát lẳng lặng cười, khóe miệng luôn mang theo vẻ cay đắng thành thói quen. Nàng đi lại gần xe ngựa, rất tự nhiên giao cương ngựa cho cậu phu xe trẻ tuổi, nói: "A Giang, buộc thêm ngựa vào xe đi."

Triệu Tung khẽ cau mày, trầm giọng hỏi: "Nàng làm gì vậy?"

Tiểu Bát quay sang cười với Triệu Tung, ánh mắt trong trẻo không chút gợn sóng, thản nhiên nói: "Dĩ nhiên là muốn đi với ngài."

Mi tâm vẫn nhíu chặt, sắc mặt của Triệu Tung đã sầm xuống, lộ ra vẻ không kiên nhẫn hiếm thấy, "Vô Tâm, chớ càn quấy."

Tiểu Bát hiện giờ lấy tên Vô Tâm, Vô Tâm đồng nghĩa với không có trái tim.

Cuộc đời này của nàng, đã vô số lần bị gọi bằng những cái tên khác nhau. Thời gian ở Kinh gia nàng đã không còn nhớ rõ, thân nhân trong ấn tượng chỉ có mấy người Hiệp Tương và Lâm Tích mà thôi. Khi đó vì còn quá bé, lại không phải là con của phu nhân chính thất cho nên chẳng ai nhớ được tên nàng là gì, sau khi Kinh gia bị diệt vong, người ta dựa theo độ tuổi của nàng và các ca ca tỷ tỷ khác mà gọi Tiểu Thất, Tiểu Bát, Tiểu Cửu, theo thứ tự số như gia súc trong chuồng, còn không bằng cả chiến mã thuần chủng có tên riêng.

HOÀNG PHI ĐẶC CÔNG SỞ KIỀU TRUYỆN - Quyển 5Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ