Lại đến tết Nguyên Tiêu, cung Thịnh Kim chuẩn bị tiệc rượu linh đình, có lẽ vì muốn xoa dịu cảm giác buồn bực do trận bạo loạn hồi cuối năm mang tới mà dạ tiệc tối nay càng thêm phô trương, ngay cả tội thần bị phạt bế môn như Gia Cát Nguyệt cũng nhận được thiệp mời. Nếu là bình thường thì hắn có thể tùy tiện tìm lý do cáo ốm, nhưng nếu bây giờ làm thế thì sẽ khó tránh bị người có dụng ý xấu nhân đó vu hại. Vì vậy đêm xuống, Gia Cát Nguyệt đành khoác triều phục vào cung, phục sức và xe cộ cũng hết sức đơn giản, cố không để quá nổi bật.
Sở Kiều ngây ngốc ở trong phòng, dạo gần đây trời lạnh nên nàng hay buồn ngủ, dễ mệt mỏi, cả ngày chỉ ăn rồi ngủ, người cũng đầy đặn hơn.
Ngoài cửa đột nhiên truyền vào tiếng nói líu ríu, cửa phòng bị đẩy ra, Mặc Nhi e dè bước vào đi tới cạnh Sở Kiều, sắc mặt có hơi căng thẳng, cái mũi nhỏ đỏ ửng vì lạnh.
"Mặc Nhi, có chuyện gì sao?"
Mặc Nhi do dự một lúc, quay đầu nhìn ra cửa, hồi lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Mẫu thân, hôm nay chúng ta không ra ngoài sao?"
Tính ra thì Sở Kiều cũng chỉ lớn hơn Mặc Nhi có mười tuổi, ban đầu nàng nghe cậu bé luôn miệng 'mẫu thân' này 'mẫu thân' nọ với mình còn thấy hơi không tự nhiên, nhưng sau cũng dần quen.
Nàng ngồi thẳng người lên, nhíu mày hỏi: "Ra ngoài? Đi đâu mới được?"
"Hôm nay là tết Nguyên Tiêu mà, bên ngoài có hội miếu, có cả hội hoa đăng nữa." Trong mắt Mặc Nhi thoáng lộ ra một tia hưng phấn.
Sở Kiều quay đầu nhìn thì thấy ngoài cửa còn có vài thân ảnh đang thập thò ngó vào trong này. Mấy ngày nay Gia Cát Nguyệt bị phạt bế môn nên người trong phủ cũng rất ít khi ra ngoài. Nàng bẹo má Mặc Nhi một cái rồi cười nói: "Được, chúng ta ra ngoài chơi."
Đại lục Tây Mông rất rộng lớn, dựa theo cách tính ở hiện đại thì chắc khoảng hơn bốn mươi triệu km2 *, tương đương với năm nước Trung Quốc gộp lại. Vùng đất này có lịch sử nhiều năm, tuy nhiều lần xảy ra chiến loạn nhưng nhân khẩu vẫn rất đông đúc. Thành Chân Hoàng là kinh đô của Đại Hạ nên mật độ dân cư hết sức dày đặc.
Sở Kiều và đám người cùng đi trên đường, bốn phía rực rỡ ánh đèn, đủ loại hoa đăng đua nhau khoe sắc, thu hút ánh mắt của người đi đường. Người dân trong thành từ nam đến nữ, từ già đến trẻ đều túa ra đường tham gia lễ hội. Các gánh biểu diễn tạp kỹ hò hét, người bán hàng rong chào mời, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Tết Nguyên Tiêu năm nay náo nhiệt hơn so với năm trước, tiếng người cười nói cộng thêm tiếng chiêng trống ồn ào cả một khoảng trời.
Bọn nhỏ chơi đùa đến quên trời quên đất, nhưng mới qua hơn một canh giờ thì bão tuyết đột ngột ập đến. Gió bắc gào rú xé rách hàng hoa đăng treo bên đường. Thanh Thanh hét to mấy tiếng giục mọi người lên xe ngựa, các thị vệ vung roi nhanh chóng đánh xe trở về phủ. Nhưng gió càng lúc càng lớn, đi đến một đoạn đường vắng vẻ thì một con ngựa kéo xe bị tuột dây cương, chạy sổng mất.
Nguyệt Thập Tam chạy đến nói rằng gió tuyết quá mạnh, trước nên tìm chỗ tránh tạm đã.
Sở Kiều gật đầu đồng ý. Vừa dịp nhìn thấy bên đường có một ngôi nhà lớn, đoàn người lập tức chạy đến gõ cửa, nhưng đến gần thì mới phát hiện đây chính là miếu an thần của vua sư tử Bắc Yến.
BẠN ĐANG ĐỌC
HOÀNG PHI ĐẶC CÔNG SỞ KIỀU TRUYỆN - Quyển 5
Ficción GeneralTên gốc : Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11 Tác giả: Tiêu Tương Đong Nhi Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nữ cường nam cường, HE Độ dài: 191 chương + 13 ngoại truyện Dịch: Whitenavy Bìa: hoaquynh123 Beta: kirowan