Hyomin ăn một hơn hết ba bát cơm. Bà Hoàng giúp việc nửa đêm bị lôi dậy nấu cơm đang đứng một bên mắt chứ A mồm chữ O.
Khóe miệng bà ta co rúm, ánh mắt lần lượt biểu cảm từ "Cô muốn ăn sao?" đến "Cô vẫn còn muốn ăn nữa?" rồi "Cái gì, cô thế mà ăn những ba bát?" cuối cùng "Thôi được rồi, cô cứ ăn đi!"
Từ đầu tới cuối, Park Jiyeon chỉ ngồi yên lặng môt bên nhìn Hyomin, mãi cho đến khi cô ăn đến miếng cuối cùng, ăn không nổi nữa ngồi dựa lưng vào ghế, anh mới nhếch khẽ mép lên, đưa tay cầm lấy cái bát trống trơn trước mặt Hyomin đưa cho bà Hoàng.
Bà Hoàng vẫn còn đang đứng ngây ra đó, đưa tay cầm lấy bát, kinh hồn bạt vía mà đi ra, cùng với vẻ mặt quỷ dị của Park công tử, mắt to trừng mắt nhỏ.
Chẳng hiểu sao, Hyomin bỗng cảm thấy mình vừa rồi rất là thất thố, nên ngay sau đó liền tỏ ra vô cùng xấu hổ mà giải thích lý do: "Cái đó... Kỳ thực em bình thường không có ăn nhiều như vậy..."
"Vậy thì nhiều thế nào?" Park Jiyeon nhìn Hyomin, ngón tay nhịp nhàng gõ lên bàn!
(haha...đây là biểu tình gì ấy nhỉ?)
Người đàn ông này quả thực trong lòng đang cười nhạo Hyomin. Có điều cô cũng không phải vì vậy mà tức giận. Cô mất mặt trước mặt anh đêm nay là chuyện quá bình thường, ba năm nay ở cùng anh số lần Hyomin mất mặt như vậy không phải là ít. Cô cũng đã tự bản thân mình quên đi rồi!
Hyomin khoa chân múa tay nói: "Bình thường em ăn bát nhỏ hơn một chút!"
Park Jiyeon tiếp tục gõ tay xuống bàn.
Nhìn anh như vậy, Hyomin chẳng còn chút dũng khí nào, thẳng thắn mà nói: "Còn nữa, bình thường em không có ăn cơm Tây!"
(ồ, cuối cùng đã chịu nói thật!)
"Sao?" Ngón tay anh dừng lại, ánh mắt thâm thúy nhìn Hyomin.
Cô lớn mật tiếp tục nói: "Em ngày thường cũng không ăn đồ ngọt, rất ghét!"
Hyomin cho rằng cô nói như vậy, anh ít nhất sẽ biểu hiện ra môt chút áy náy, sau đó sẽ nói tuyệt đối không bao giờ bắt cô ăn cơm Tây, ăn đồ ngọt nữa...Thế nhưng thực sự không như vậy!
Park Jiyeon thu hồi ánh mắt, chậm rãi thốt ra một câu: "Đã biết rồi!"
Ngắn ngủi ba chữ, Hyomin chấn kinh.
Hóa ra người đàn ông này vốn từ lâu đã biết cô không thích ăn đồ Tây, thế nhưng lần nào đi ăn cũng đưa cô đi ăn mấy thứ đó, như vậy là đang đùa giỡn cô? Chính là đùa giỡn cô?
Hyomin nổi giận, cắn răng nói: "Nếu đã biết, sao anh còn ép buộc em?"
"Anh có ép buộc em sao?" Park Jiyeon hỏi, "Em đã từng nói qua với anh rằng không muốn ăn sao?"
(đúng rồi, tại chị chứ *hếch mũi*)
Hyomin bị hỏi lại, cố gắng nhớ lại một chút, phát hiện ra lâu nay hình như chưa từng phản đối ý kiến của anh.
Thế nhưng!
Hyomin mau chóng lấy lại tinh thần: "Nếu như em nói, anh sẽ đồng ý sao?"
BẠN ĐANG ĐỌC
Khế ước tình nhân (MINYEON - JIMIN)
FanfictionChuyển ver Tác giả: Ức Cẩm Bọn họ đều nói cô là đi đường tắt! Đây đều là lời nói thừa! Trong phạm vi nào đó, có nữ minh tinh nào có thể dũng cảm đứng ra vỗ ngực nói: "Tôi cho tới bây giờ chưa từng dựa vào mối quan hệ với cấp trên! E rằng vỗ ngực cũn...