Dây xích phía trên trải rộng đâm xuống, phát ra ánh sáng năm màu khác biệt vàng, hồng, xanh lá, lam, tím. Ánh sáng càng mạnh, Độc Giác Thú bị xích càng run rẩy lợi hại hơn, từng bắp thịt trên tấm lưng dày rộng cũng vì đau đớn mà co rút lại.
Nhờ vào ánh sáng của xích sắt, Phượng Vũ thấy rõ quanh thân nó khắp nơi đều là thương tích, vết thương cũ bị tróc vảy, đỏ tươi còn chưa lành đã có thêm vết thương mới, chồng chất, tất cả đều do khi giãy giụa bị đâm thủng hoặc xước da, nhìn mà thấy đau lòng.
Mặc dù không nhịn được phát ra những tiếng rên rỉ khổ sở, nhưng trong mắt Độc Giác Thú vẫn như cũ bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ không chịu khuất phục! Dù đã trải qua nhiều năm bị hành hạ, nó vẫn cao ngạo như trước không chịu cúi đầu! Không chịu thua!
Nhìn vào ánh mắt nó, trái tim Phượng Vũ bỗng giật thót.
Giống. . . . . . Nó thật sự rất giống. . . . . .
Qua một lúc, ánh sáng yêu dị của phù trận trên vách đá dần dần chuyển sang ảm đạm, dây xích cũng vì vậy mà mất sắc. Đến khi ánh sáng không còn nữa, Độc Giác Thú mới có thể từ trong khổ sở thoát ra ngoài, nó đã bị cực hình vừa rồi hành hạ mất hết khí lực, hí lên một tiếng yếu ớt, liền vô lực đổ rạp xuống đất.
"Sư phụ." Lấy hổ phách ra đặt trong lòng bàn tay, Phượng Vũ trầm giọng hỏi: "Người xem một chút, vây khốn nó là thứ gì."
Luci từ trong hổ phách bay vọt đến trên vai Phượng Vũ, nhìn thoáng qua, hờ hững nói: "Khóa trận Ngũ Hành, chỉ là xếp đặt không đủ hoàn mỹ. Khóa trận Ngũ Hành hoàn mỹ phải dẫn dắt được các nguyên tố tự nhiên, từ hư ảo hóa chân thực, trở thành mấu chốt khóa Ngũ Hành, người bị khóa ngày đêm phải chịu cực hình đau khổ, cả đời không thoát ra được. Nhưng vây hãm con Độc Giác Thú này, là dùng cấm chế máu, cần tự bắt được con mồi, rút hết sinh mệnh của nó chuyển thành nguyên tố Ngũ Hành, tăng thêm lực siết vào trên xích sắt."
"Thì ra là như vậy." Phượng Vũ hơi suy nghĩ một chút, liền hiểu nguyên lý vận động của cấm chế này: dây leo vây bắt, đá đỏ hút hết năng lượng, sau đó dồn lên xích sắt, dùng sức mạnh Ngũ Hành tra tấn Độc Giác Thú bị nhốt.
Sau đó, lại nghe Luci đánh giá: "Trận pháp này thất truyền đã lâu rồi, người có thể dựa vào tài liệu thiếu sót mà làm được đến mức này, cũng coi như thông minh. Chỉ là, cách thức hắn sử dụng là sai hoàn toàn, khiến uy lực của trận khóa Ngũ Hành đã giảm đi rất nhiều, cũng vì vậy, đầu ngựa này mới có thể sống đến giờ."
"Vậy, làm thế nào để hóa giải cấm chế trận Ngũ Hành này?"
"Trước tiên phải xóa bỏ cấm chế máu, sau đó dùng pháp thuật Ngũ Hành giải trừ sức mạnh của những xích sắt này là được."
Nói xong, Luci như ý thức được điều gì: "Ngươi muốn cứu nó?"
Phượng Vũ khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
"Tại sao?" Ở chung đã lâu, hắn biết rõ đồ đệ của mình không phải loại người tùy tiện ban phát lòng tốt.
"Bởi vì. . . . . ." Phượng Vũ chần chờ một lúc, cuối cùng nói ra lý do: "Nhìn nó. . . . . . Con sẽ nhớ tới bản thân trước kia."
—— đều sống trong tăm tối, chịu đựng vô số hành hạ và đau khổ. Nhưng, từ đầu đến cuối vẫn không bị thu phục! Không mất đi lòng kiêu ngạo!
Chỉ dựa vào một điểm này, Phượng Vũ đã không thể nào thờ ơ ngồi nhìn.
Tâm tình của nàng, Luci không phải không hiểu. Nhưng là: "Rời đi học viện ba ngày? Ngươi chỉ biết một ít phong ma pháp đơn giản. À, lần trước khi chế thuốc cũng học sơ sơ về cảm nhận hỏa nguyên tố. Cấm chế vây khốn nó ít nhất là ma pháp trung cấp, hơn nữa còn gồm đủ Ngũ Hành. Với thực lực hiện tại của ngươi, không có cách nào xóa bỏ."
Phượng Vũ trầm tư một lát, chậm rãi nói: "Nếu thêm cả vật này nữa?"
Nàng vươn tay, trong lòng bàn tay chính là Ngưng Huyết Hoàn tam phẩm lần trước luyện thành.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ngự linh sư thiên tài - Tiêu Tương Túy Vũ (DROP)
RandomKiếp trước, nàng là "Quái vật" duy nhất còn sống sót trong cuộc thí nghiệm bí mật, nàng tàn nhẫn, không tiếc liều cả tính mạng bản thân cũng phải báo thù vì mình và đồng bạn bị chết oan! Tỉnh lại ở dị thế, nàng xuyên không trở thành người không cha...