Noah

405 55 6
                                    


Con người mang tội lỗi từ khi sinh ra...

Adam và Eva, hai con người đầu tiên bị đuổi khỏi thiên đàng. Cain và Abel, con trai họ, một trở thành kẻ sát nhân đầu tiên, người còn lại trở thành nạn nhân đầu tiên. Những hạt mầm đầu tiên ấy của giống người trên mặt đất cứ thế, cứ thế trổ thành vô số cánh rừng.

Một ngày tôi đứng lặng nhìn người ta đốn hạ cái cây mình yêu quý. Nó vẫn xanh tươi, tràn đầy nhựa sống, đặc ruột và bâm dễ sâu vào lòng đất. Nhưng ai cần quan tâm đến điều đó khi quyết định lia lưỡi cưa máy ngang thân gỗ? Tôi nghe tiếng người xầm xì lẫn trong tiếng động cơ ồn ã, cái cây chết vì mảnh đất nó bám rễ. Và tôi nhớ đến lời gã họa sĩ, đến những cánh rừng mà gã ví von. Chẳng hiểu sao những cánh rừng ấy giờ co lại chỉ bằng đúng cái thân gỗ còn đương ứa nhựa tươi trước mặt.

Tôi muốn kể cho gã nghe về cái cây tội nghiệp. Đúng rồi, cái gã họa sĩ mà tôi quen.

*

* *

Gã là một họa sĩ. Vô danh và tài hoa. Tôi biết gã trong một lần lang thang quanh công viên. Chuyện trò vài lần, chia sẻ mồi lửa châm thuốc và thế là chúng tôi trở thành bạn.

"Con người mang tội lỗi từ khi sinh ra." Dạo gần đây, gã thường nói với tôi như thế.

Gã là người sùng đạo, hoặc giả là một tay bị ám ảnh bởi đức tin. Dù tôi chẳng rõ chính xác gã tin vào điều gì. Ngày hôm nay gã có thể nói liên tục về Chúa Trời, ngày mai lại giảng giải về luân hồi-nghiệp báo, ngày sau nữa thì chỉ cho tôi rõ về Thánh Allah. Tuy nhiên, tựu chung lại gã luôn đi đến những kết luận vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi. Có đôi lúc, như hôm nay chẳng hạn, gã quyết định tạo ra ngoại lệ khi bàn thêm về cả ý tưởng sáng tác của mình.

"Tao nghĩ tao sẽ vẽ một bức tranh mới. Mấy ngày nay tao luôn nghĩ về nó trong đầu. Ừ, có lẽ chính là cái tao đang tìm kiếm."

Tôi lắng nghe gã mà kỳ thực như một kẻ vô hình, bởi gã chỉ mượn tôi để tự thoại với chính mình. Rồi những ngày sau đó gã mất hút khỏi công viên.

*

* *

Gã họa sĩ đã quay trở lại. Vừa nhìn thấy tôi, gã sốt sắng nói về bức tranh còn dang dở. Gã nói rằng gã không thể hoàn thành được nó, dường như còn thiếu một điều gì đó. Một cách vụng về, gã bắt đầu cố gắng diễn đạt nó bằng lời cho tôi hiểu, nhưng vô ích. Thế là gã ngồi gục xuống và rầu rĩ.

"Có lẽ tao sẽ phải bỏ ngang và quay trở về trường đại học." Gã thở dài. "Hoặc tệ hơn, tao quay về với cửa tiệm cầm đồ của ông bà già, rồi ngày ngày đi xiết nợ với đòi tiền."

Trước khi trở thành một họa sĩ có vẻ bề ngoài nghèo kiết xác, gã từng là cậu ấm nhà giàu. Gã kể với tôi như vậy. Ông bà già của gã nắm trong tay ba bốn cái tiệm cầm đồ có số má ở cái thành phố này, đấy là còn chưa kể đến đường dây cho vay nặng lãi, ngày ngồi không cũng bỏ túi cả bao tiền. Cả cái cơ ngơi đồ sộ của nả đó, theo như gã thuật lại lời hai ông bà, chắc chỉ để dành cho thằng con độc đinh. Gã sống sướng từ tấm bé, thích gì được đó, đòi một được một trăm.

NoahWhere stories live. Discover now