Chap 27 : Hay là buông xuôi

375 24 178
                                    

Tút ... tút ... tút . Tiếng máy thở đều đều . Trong phòng bệnh , một cậu trai nhỏ đang nằm im sắc mặt xanh xao đôi môi vì thế mà nhợt nhạt đi vài phần .
Hẳn người ta sẽ nghĩ lúc này cậu trai ấy trông rất khó coi nhưng không cậu ấy vẫn thanh thoát , quyến dũ và xinh đẹp đến kì lạ , toàn thân toát lên mùi hương dịu nhẹ lôi cuốn .

Cậu trai ấy là Peanut . Khuân mặt ấy dù cho đang nhắm mắt , đang hôn mê nhưng tại sao lại cô đơn đến vậy ...

Ở đây ngay tại căn phòng này không có ai cả , không một ai chỉ riêng mình cậu đơn độc trên chiếc giường ấy

---------------------

Trong cơn mê

Peanut đang đi trên một con đườmg dài trải đầy hoa Bỉ Ngạn , một sắc đỏ vô tận đẹp mà lại buồn thê lương . Cậu không buồn , không lưu luyến gì cả và cũng không mệt mỏi . Cảm giác này "Thật tuyệt" cậu muốn được ở đây mãi .

-"Mẹ" Peanut thấy mẹ rồi , bà đang ở cuối con đường nhìn cậu mỉm cười . Bà đứng ở đó dang rộng cánh tay giống với ngày xưa luôn luôn chờ cậu .

-"Con nhớ mẹ ... Cho con theo với " Cậu khóc rồi , nước mắt cứ thế mà rơi lăn dài trên gương mặt xinh đẹp ấy

Bà ấy ôm lấy cậu vào lòng . Toàn thân lạnh toát nhưng vẫn ấm áp . Bà đưa tay vuốt ve khuân mặt cậu , nụ cười ấy giữ ở trên môi , bà không nói gì . Chỉ cần có bà ở cạnh thôi vậy là đủ rồi , Peanut không cần gì cả

-"C...con đau , mọi người đều nghĩ con ổn , con là người may mắn nhất ... Nhưng không phải đâu ... Con không nói ra không có nghĩa là con không mệt mỏi . Cuộc sống này thực sự rất tệ . Những người thân thiết nhất cũng không hiểu con ... Tất cả .... Thực ra nỗi đau con dấu họ thấu mấy phần " Có lẽ đã rất mệt , cậu còn quá nhiều điều không phải ai cũng biết

Bà vẫn ôm cậu vào lòng . Nụ cười đã thay đổi , khuân mặt thoáng buồn . Bà hôn xuống ngực trái cậu . Một giọt nước mắt rơi . "Sẽ không đau nữa" bà lại mỉm cười nhưng là nụ cười đau xót .

-"Hay là con buông xuôi nhé "

Bà đưa cậu về hướng ngược lại không phải cuối con đường tuyệt đẹp không đau khổ . Một vầng sáng hiện ra bà đưa cậu vào đó :"Con phải về rồi"

--------------------

Faker đứng bên cửa sổ phòng bệnh . Hai mắt nheo lại , đôi môi mím chặt . Có chút gì đó phân vân . Anh đang thích ai , muốn ở bên ai anh không biết .

Anh yêu Peanut nhưng không thể từ bỏ JiHyun (Mina) được . Một người là vị hôn thê của anh vì anh mà gặp bao nhiêu nguy hiểm , lần đầu cũng là dành cho anh . Một người lại lớn lên bên anh , là tình đầu của anh . Không thể bỏ lại ai cả ...

-"Khụ..." Tiếng ho phát ra từ phía giường bệnh người con gái ngồi dậy tay ôm lấy ngực trái

Faker đến bên giường ôm lấy người con gái ấy . Tay vuốt mái tóc ta , ánh mắt vô cùng ôn nhu . Hai người họ ôm lấy nhau , người con gái dựa vào vai Faker cúi mặt xuống nở nụ cười nửa miệng ' Peanut tôi nghĩ là cậu đã biết ai là người thắng rồi nhỉ ?'

[ Faker - Peanut  ] Này ... Tôi yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ