Q2: Chương 36: Chu Thị Phá Sản. Kết Qủa Cuối Cùng Của Quan Hi Triết.

7.2K 87 0
                                    

Khi Âu Dương Thụy về đến nhà Hạ Tịch Nguyệt vẫn còn ngủ say. Anh sợ cô tỉnh lại sẽ thấy đói liền kêu thím Trương chuẩn bị bữa tối cho cô. Âu Dương Thụy đi tới bên giường ngủ lẳng lặng nhìn chăm chú Hạ Tịch Nguyệt.

Không bao lâu sau Hạ Tịch Nguyệt tỉnh lại, thấy Âu Dương Thụy ngồi ở mép giường, cô kinh ngạc hỏi:

"Chồng này, không phải anh cả buổi chiều canh giữ bên cạnh em chứ?"

"Ừ."

Âu Dương Thụy gật đầu. Nhìn Hạ Tịch Nguyệt nghiêm túc Âu Dương Thụy liền không nhịn được muốn trêu chọc cô một chút.

"Cái gì?" Nghe được Âu Dương Thụy trả lời Hạ Tịch Nguyệt càng thêm kinh ngạc không ngậm miệng được.

"Ha ha ~~, đương nhiên là gạt em thôi....anh còn có đi vệ sinh và tới thư phòng nữa."

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt cười nói đến.

"Đói bụng chưa?"

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt dịu dàng hỏi.

"Có hơi đói."

Hạ Tịch Nguyệt vuốt bụng của mình, vẫn cảm giác mình hơi đói rồi.

"Vậy chúng ta bây giờ sẽ xuống ăn cơm tối ngay!"

"Hiện tại mấy giờ?"

Cơm tối! Mình chẳng qua chỉ ngủ một chút thôi sao lại trễ thế này?

"Đã gần sáu giờ rồi."

Âu Dương Thụy nhìn đồng hồ đeo tay trả lời.

"Cái gì, làm sao có thể, em làm sao sẽ ngủ lâu như vậy đây?"

Hạ Tịch Nguyệt không tin hỏi. Rõ ràng mình mỗi ngày nhiều nhất có thể nằm 2 giờ, hôm nay ước chừng lại ngủ 5 canh giờ.

"Có lẽ là do mệt mỏi quá thôi cho nên mới ngủ nhiều. Anh bảo em rồi về sau muốn khỏe phải ở trên giường không cho phép đi lung tung, thân thể của em dĩ nhiên sẽ tốt hơn nhiều."

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, tỉnh bơ nói.

"Thật là như vậy sao?"

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy, nghiêm túc hỏi.

"Ừ, đương nhiên là như vậy, chẳng lẽ em nghi ngờ chồng mình sao? Được rồi không nói những thứ này nữa, nhanh đi rửa mặt rồi xuống ăn cơm."

"Nha."

Hạ Tịch Nguyệt đi xuống giường, sau đó rửa mặt.

Thời gian cứ như vậy trôi qua nửa tháng, Hạ Tịch Nguyệt ở nhà tịnh dưỡng không ra ngoài.

Hôm nay tổng giám đốc Âu Dương Thụy đến công ty làm việc, anh đang ngồi trên ghế Lãnh Hiên gõ cửa đi vào.

"Tổng giám đốc, anh tìm tôi sao?"

"Ừ. Chu thị và Hạ thị gần đây có động tĩnh gì không?"

Âu Dương Thụy nhắm mắt lại lạnh giọng hỏi.

"Bởi vì muốn phát triển mảnh đất PHúc Giai Tân thành khu trò chơi Thương Thành cho nên dù khai phá hay mua thiết bị đều cần lượng lớn tiền mặt. Chúng ta muốn Chu thị và Hạ thị phải đem toàn bộ số vốn lưu động đặt ở hạng mục này đi mua thiết bị, chúng ta ép họ phải tìm chúng ta đầu tư trở lại. Dù sao chúng ta cũng là nhà đầu tư lớn nhất.'

Lãnh Hiên lẳng lặng báo cáo tình hình. Âu Dương Thụy mở mắt ra cười lạnh:

"Lần này tôi sẽ ngăn tài chính của bọn họ, ép cho họ phải tuyên bố phá sản. Tốt lắm, không có gì cậu đi ra ngoài đi."

"Vâng."

Nói xong Lãnh Hiên đi ra ngoài còn Âu Dương Thụy lặng lẽ gõ tay lên bàn như đang đợi thứ gì đó.

Vừa lúc đó thì điện thoại nội bộ vang lên Âu Dương Thụy đưa tay nhấn nút hanhds-free, âm thanh của Thẩm Tử Kỳ lập tức truyền tới:

"Tổng giám đốc, Tổng giám Chu thị Chu tiểu thư muốn gặp ngài."

"Ừ."

Âu Dương Thụy nói xong cũng cúp điện thoại. Âu Dương Thụy nở nụ cười lạnh. Không sai Âu Dương Thụy đang đợi Chu Vinh Vinh xuất hiện. Hiện tại vì chuyện đầu tư của Chu thị và Hạ thị đang khó khăn trong vấn đề tiền bạc nên vội vàng tới xin anh tiếp tục đầu tư.

Mà người đi nhất định là Chu Vinh Vinh. Bởi vì Chu Đông thủy chúng không có chết tâm, muốn Chu Vinh Vinh quyến rũ Âu Dương Thụy. Chu Vinh Vinh mặc bộ mini skirt quyến rũ khêu gợi đi tới trước cửa phòng làm việc của Âu Dương Thụy, gõ cửa bước vào. Cô nở nụ cười mị hoặc với Âu Dương Thụy, sau đó dịu dàng nói:

"Tổng giám đốc Âu Dương, đã lâu không gặp."

Chu Vinh Vinh ngồi vào ghế ở trước mặt Âu Dương Thụy.

"Ừ."

Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh vinh lạnh giọng trả lời.

"Tôi hôm nay tới không có việc gì chỉ muốn đưa thiệp mời đại thọ sáu mươi của cha tôi, vào tối mai, tôi mong tổng giám đốc Âu Dương nể mặt đến tham dự."

Chu Vinh Vinh lấy thiếp mời ra đưa cho Âu Dương Thụy. Chu Vinh Vinh nhìn thấy anh không có ý muốn nhận thiệp mời, cô ta đặt tấm thiệp lên bàn. Trầm mặc một hồi, Âu Dương Thụy nhìn Chu Vinh Vinh lạnh lùng nói:

"Nói cho cha cô tôi nhất định sẽ đi chúc thọ ông ấy, hơn nữa tôi còn chuẩn bị một món quà lớn để tặng ông ấy."

Thật ra thì hôm nay Chu Vinh Vinh không có ý muốn nói chuyện đầu tư dự án với Âu Dương Thụy, mà chờ đến dạ tiệc tối mai. Mượn danh tiếng của yến hội mời Âu Dương Thụy đầu tư.

Dạ tiệc lần này Chu Đông chỉ muốn tìm nhà tài trợ rót tiền mà thôi. Nếu để cho Âu Dương Thụy thấy nhiều người đồng ý đầu tư vào dự án này sẽ nói lên dự án này rất hấp dẫn, Âu Dương Thụy thấy thế sẽ vội vàng muốn đầu tư.

Chu Vinh Vinh nghe thấy Âu Dương Thụy muốn tặng món quà lớn lập tức nghĩ đến chuyện đầu tư, không khỏi vui mừng nói:

"Vinh Vinh ở nơi này thay cha cảm ơn tổng giám đốc Âu Dương."

Âu Dương Thụy không trả lời, tiếp tục công việc trong tay. Chu Vinh Vinh ngồi một lúc lâu chờ Âu Dương Thụy. Anh ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Vinh Vinh vẫn ngồi ở đây, lạnh giọng hỏi:

"Còn có việc gì sao?"

"tôi thấy cũng đã trưa, muốn mời tổng giám đốc Âu Dương ăn cơm, được chứ?"

Chu Vinh Vinh ngồi lâu như vậy vì muốn đợi đến trưa để có lí do tốt mời Âu Dương Thụy ăn cơm. Nhưng Âu Dương Thụy không nể mặt liền nói:

"Tôi đã gọi trợ lí mua rồi."

Chu Vinh Vinh vừa định nói bảo trợ lí mua cho cô một phần, cô không ngại cùng anh ở trong phòng làm việc ăn cơm hộp. Nhưng Âu Dương Thụy giống như biết Chu Vinh Vinh định nói gì, anh liền nói:

"Tôi chỉ kêu cậu ấy mua một phần. Còn có chuyện gì nữa không, nếu không Tổng giám Chu có thể rời đi."

Ý tứ rất rõ ràng không có phần của cô. Nghe được Âu Dương Thụy hạ lệnh đuổi khách, Chu Vinh Vinh miễn cưỡng duy trì nụ cười trên mặt, cười nói:

"A, như vậy à, vậy tôi không quấy rầy tổng giám đốc Âu Dương dùng cơm. Ngày mai tôi ở dạ tiệc đợi tổng giám đốc Âu Dương đại giá.."

Chu Vinh Vinh nói xong quay người đi ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc Âu Dương Thụy. Đi vào thang máy, cô ta tháo bỏ nụ cười giả tạo của mình, ánh mắt sắc bén nghĩ:

"Âu Dương Thụy, một ngày nào đó tôi sẽ khiến anh quỳ gối dưới chân của tôi. Cầu xin tôi yêu anh."

Sau đó rời khỏi thang máy.

Buổi tối Âu Dương Thụy về nhà, trở lại phòng ngủ thấy Hạ Tịch Nguyệt đang xem ti vi. Hạ Tịch Nguyệt mê mẩn phim Hàn.

Ngày ngày ở nhà không có chuyện gì làm nên đành xem phim Hàn. Âu Dương Thụy thấy Hạ Tịch Nguyệt đang xem ti vi chăm chú không khỏi có chút tức giận. Bởi vì anh đứng ở trong phòng đã 5 phút rồi nhưng Hạ Tịch Nguyệt vẫn không phát hiện sự tồn tại của anh. Bất đắc dĩ Âu Dương Thụy đành giả bộ ho khan:

"Khụ khụ khụ."

Nghe được tiếng ho khan, Hạ Tịch Nguyệt mới miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn Âu Dương Thụy một cái, lại tiếp tục nhìn phim truyền hình của mình, cô nói:

"Anh đã về."

Âm thanh kia nghe cảm giác không thật chút nào, càng khiến Âu Dương Thụy tức tối thêm. Anh đứng dậy đi tới trước mặt của Hạ Tịch Nguyệt, ngồi xổm xuống đưa mặt tới gần cô. Tầm nhìn đột nhiên bị chặn lại Hạ Tịch Nguyệt không thể làm gì khác hơn là đổi góc nhín.

Nhưng Hạ Tịch Nguyệt cứ đổi góc độ thì Âu Dương Thụy cũng đổi theo cô. Hạ Tịch Nguyệt tức giận nhìn Âu Dương Thụy nói:

"Anh làm gì vậy, không thấy em đang xem phim sao? Đang thời điểm gay cấn anh đừng cản trở em."

"Phim truyền hình quan trọng hơn anh sao?"

Âu Dương Thụy cắn răng nghiến lợi hỏi.

"Ừ."

Hạ Tịch Nguyệt lòng không yên trả lời. Nghe thế Âu Dương Thụy càng thêm giận đến không làm gì được,

"Hắn lớn lên có đẹp trai như anh?"

"Ừ...anh mau tránh ra."

Hạ Tịch Nguyệt nóng này trả lời. Nghe thấy Hạ Tịch Nguyệt nói phim truyền hình so với anh quan trọng hơn, ngay cả vain am chính cũng đẹp trai hơn anh, Âu Dương Thụy cuối cùng không nhịn được nữa:

"Hạ —— Tịch —— Nguyệ." Hạ Tịch Nguyệt hoàn toàn không có nghe được tiếng hô của Âu Dương Thụy.

Mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm ti vi. Nhìn thấy trên màn hình ti vi đã hết phim. Hạ Tịch Nguyệt thấy Âu Dương Thụy tức giận cô liền nói:

"Âu Dương Thụy, anh xem anh không có việc gì lại đi cản em làm cái gì, ngay cả kết cục em cũng không có xem được. Anh biết phim này em đã xem bao lâu rồi không? Em xem liên tiếp nửa tháng rồi nhưng bây giờ đến kết cục thì không xem được. Âu Dương Thụy! Hôm nay không cho phép anh lên giường."

Hạ Tịch Nguyệt tức giận lại không cho mình lên giường, Âu Dương Thụy thu hồi bá đạo của mình lại, dịu giọng dụ dỗ:

"Vợ ơi không có việc gì lớn, hôm nay không được thì ngày mai lên mạng mà xem. Trên web nhất định là có chiếu."

"THật không? Anh không gạt em chứ?"

Hạ Tịch Nguyệt nhìn Âu Dương Thụy vẻ mặt không tin hỏi.

"Ừ, nhất định là có, em phải tin tưởng chồng mình."

'Nếu không có thì ngay mai sẽ làm cho trên web phải có.'

Âu Dương Thụy thầm nói thêm ở trong lòng. Trầm mặc một lát sau đó Âu Dương Thụy ôm lấy Hạ Tịch Nguyệt:

"Vợ này, tối mai có một buổi tiệc cần em tham gia cùng anh."

"A... được, là tiệc của ai vậy?"

Hạ Tịch Nguyệt đồng ý, Âu Dương Thụy cảm thấy hơi kinh ngạc. Trước kia chỉ cần là tiệc thì Hạ Tịch Nguyệt đều miễn cưỡng mới đồng ý đi cùng.

Từ lần ở bệnh viện trở lại, Hạ Tịch Nguyệt thay đổi, chỉ cần chuyện Âu Dương Thụy gọi cô làm cô đều sẽ làm. Âu Dương Thụy cười nói:

"Là đại thọ sáu mươi của Chu thị Chu Đông, lần trước em đã gặp ông ta rồi không biết em còn ấn tượng gì không?"

"A...em nhớ rồi. Vậy khi nào đi thử lễ phục? Hay để cho họ trực tiếp đưa đến nhà?"

Hạ Tịch Nguyệt hỏi.

"Anh kêu họ trực tiếp đưa tới, anh không muốn em quá mệt mỏi, tối mai bảy giờ anh về đón em."

"Ah...được. Em đói quá, chúng ta xuống ăn cơm đi."

Hạ Tịch Nguyệt vuốt vuốt bụng mình hướng về phía Âu Dương Thụy, nũng nịu nói.

"Được, chúng ta đi ăn cơm."

Âu Dương Thụy nhìn Hạ Tịch Nguyệt, nói bằng giọng cưng chiều.

Buổi tối ngày thứ hai, khoảng năm giờ đã có người đưa dạ phục tới. Hỡn nữa có có mấy thợ trang điểm tới chuẩn bị cho Hạ Tịch Nguyệt. Đúng bảy giờ Âu Dương Thụy đến đón Hạ Tịch Nguyệt.

Âu Dương Thụy vừa tới đại sảnh, Hạ Tịch Nguyệt nâng váy từ trên lầu đi xuống. Hôm nay Âu Dương Thụy chọn cho cô một cái váy trắng dài.

Bên ngoài còn khoác thêm một cái áo choàng, tóc được thợ trang điểm búi cao lên hơn nữa còn cài thêm cái kẹp đính kim cương. Màu trắng kim cương phát ra thật chói mắt. Cô mang một đôi giày thủy tinh cao gót 10 phân từ trên lầu chậm rãi bước xuống, đi tới trước mặt của Âu Dương Thụy.

Âu Dương Thụy hôm nay phối hợp cùng Hạ Tịch Nguyệt mặc tây trang màu trắng cùng giày da màu trắng. Âu Dương Thụy thấy cô như tiên tử, dịu dàng, anh sải bước tới trước mặt cô:

"Vợ à, hôm nay em thật xinh đẹp! Chẳng qua nếu thêm những thứ này nữa thì em càng trở nên hoàn mỹ."

Âu Dương Thụy vừa nói vừa lấy một cái hộp từ tay tài xế ra. Mở hộp ra, lấy sợi dây chuyền kim cương và vòng tai ra Âu Dương Thụy nhẹ nhàng đeo lên cho cô.

"Cám ơn."

Âu Dương Thụy ôm hông Hạ Tịch Nguyệt.

"Vợ à em còn nói cảm ơn với anh nữa sao? Chúng ta đi thôi."

Âu Dương Thụy ôm cô ngồi vào xe Rolls Royce.

Đi tới bữa tiệc, Âu Dương Thụy ôm hông Hạ Tịch Nguyệt đi vào bên trong.

Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Âu Dương Thụy và Hạ Tịch Nguyệt lộ diện ở nơi công cộng. Không phải thân phận khác mà là vợ chồng.

Giờ phút này mọi người mới biết vợ của Âu Dương Thụy là ai. Đây cũng là một trong những nguyên nhân Âu Dương Thụy mang Hạ Tịch Nguyệt đến đây. Khiến cho mọi người đều biết Hạ Tịch Nguyệt là hoa đã có chủ, đánh gãy tất cả những ý nghĩ khác của bọn họ.

Biết Hạ Tịch Nguyệt buổi tối không có ăn cơm, Âu Dương Thụy liền nói:

"Buổi tối em chưa ăn cơm, đi đâu ăn chút gì đó đi. Anh còn phải đi gặp khách."

"Được."

Không cần đi theo Âu Dương Thụy cho nên Hạ Tịch Nguyệt vô cùng cao hứng. Hạ Tịch Nguyệt rời tay Âu Dương Thụy đi tới khu vực có điểm tâm. Cô cầm bánh ngọt Mộ Tư mình thích nhất lên ăn. Bởi vì Âu Dương Thụy vừa rồi tuyên bố thân phận của Hạ Tịch Nguyệt cho nên không có một người đàn ông nào dám đến gần cô. Đúng lúc đó thì Chu Vinh Vinh lặng lẽ đến bên cạnh Hạ Tịch Nguyệt, không cẩn thận làm đổ rượu lên bộ dạ phục màu trắng của cô.

"A, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . . . . . ."

Chu Vinh Vinh áy náy cầm lấy khăn giấy trên bàn lau cho Hạ Tịch Nguyệt.

Hạ Tịch Nguyệt bỏ bánh ngọt trong tay xuống nhìn Chu Vinh Vinh không nói gì, đi tới toilet.

[FULL] Bà Xã Anh Vô Cùng Cưng Chiều EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ