Hijikata lặng người nhìn những tấm ảnh vương vãi trên sàn, rơi ra từ chiếc hộp anh bất cẩn đụng đổ. Chiếc hộp chứa những tấm hình anh chưa một lần mở lại từ ngày cô trút hơi thở cuối cùng. Chiếc hộp chứa những kỷ niệm anh đã luôn muốn đè nén.
Với bàn tay run rẩy, anh với lấy một tấm hình: tấm hình chụp cô cùng nụ cười rạng rỡ(*) khi một cánh chuồn vờn bên ngón tay.
Hijikata Toushirou đã luôn là một người độc hành tuỳ tiện với một mục tiêu duy nhất: được cầm kiếm chiến đấu. Anh chưa từng coi mình là kiểu người có thể an cư cùng một người vợ, chưa từng có ý định lâu dài với bất kỳ ai trong số những người phụ nữ vây quanh mình, chưa từng lắng nghe nhịp đập của trái tim trong lồng ngực. Chưa từng, cho đến khi gặp được Mitsuba.
Khi cô cười, anh quay vội đi để che giấu gò má đỏ như tôm luộc, hay nú mặt sau bát cơm mayonaise. Để rồi sau đó, tiếng khúc khích khe khẽ của cô lại tiếp tục vang âm trong tâm trí anh, và khi nghe một loạt những nhịp đập thùm thụp điên cuồng, anh biết điều bất khả đã xảy ra. Anh đã làm một việc vượt quá cầm kiếm trên tay mà liều mạng chiến đấu. Anh đã rơi vào lưới tình mất rồi.
Và Mitsuba đã yêu Hijikata. Cô đã luôn cười cười nhìn anh ngấu nghiến món mayonaise trong khi chính mình thì cho đầy tương ớt vào bát cơm. Cô thường ngồi cạnh anh trước đạo trường và vẩn vơ ngắm chuồn chuồn. Cô gái ốm yếu ấy đã ao ước được như những con côn trùng bé nhỏ kia. Có thể tự do bay nhảy khắp nơi, tự do theo đuổi một mục tiêu, tự do yêu thương một ai đó.
Nhưng anh không bao giờ để cô phát hiện ra tình cảm của mình. Cứ thế này là tốt nhất, để Mitsuba có thể sống tiếp thật vui vẻ. Anh không thể – không dám – liều lĩnh với cuộc đời vốn đã khó mà kéo dài của cô.
Anh đặt bức ảnh sang bên và nhấc lên một mảnh ký ức khác. Đây là họ trên một chiếc đu quay. Anh trụ cô ấy bên thành trong suốt của khoang, hai cặp mắt không chút dao động nhìn thẳng vào nhau.
Sougo đã rất kiên quyết muốn ba người họ đi chơi vòng đu quay, thế mà nó lại biến đi đâu mất rồi? Vậy là giờ Hijikata ở đây, bị đẩy vào một khoang cùng Mitsuba.
Sougo nói nó chỉ đi tí rồi về, và trịnh trọng yêu cầu họ giữ chỗ bằng mọi giá trong hàng người dài dằng dặc đã xếp hàng tiếng đồng hồ. Nhưng các vị khách cứ lần lượt lên rồi lại xuống mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng thằng nhóc, và sự căng thẳng của Hijikata đã sắp bắn qua đỉnh đu quay. Anh sẽ phải vào khoang với Mitsuba. Chỉ hai người họ. Anh vẫn chưa chuẩn bị gì cả. Nhỡ cô ấy phát hiện thì sao?
Khi Mitsuba leo vào, Hijikata lấy cớ phải tìm thằng quỷ sứ kia để lẩn đi, nhưng rồi ai đó bất ngờ đẩy mạnh anh lên.
"Coi nào, đừng tỏ vẻ ngượng ngùng với người yêu của cậu như thế chứ."
Hijikata đang tính lườm cháy mặt người vận hành đu quay vì cái sự được cho là "hiểu lầm" của ông, nhưng cánh cửa khoang đã nhanh chóng đóng lại và đu quay bắt đầu chuyển động, hất anh về phía Mitsuba. May mắn thay, anh đã kịp chống tay trước khi cuộc va chạm xảy ra. May hơn nữa, tay anh chống vào thành khoang chứ không phải chỗ nào đó trên người Mitsuba.
BẠN ĐANG ĐỌC
[DỊCH] Ngày xửa ngày xưa (HijiMitsu Oneshot)
FanfictionTác giả: Silent Libraries Nguồn: http://okaysilence.blogspot.com/2011/08/hijimitsu-fanfic.html Người dịch: Tui Giới thiệu: Mỗi tấm ảnh là cả ngàn lời chẳng thể thốt lên