Tôi từng xem một bộ phim có tên “Nàng rẽ trái, chàng rẻ phải”. Đó là câu chuyện tình đẹp giữa một chàng trai và một cô gái sống cùng một khu chung cư. Căn phòng của họ kề sát nhau nhưng họ chưa từng gặp nhau, dù chỉ là một lần, bởi mỗi lần ra khỏi nhà, chàng trai luôn luôn bước về bên phải, cô gái luôn luôn rẽ hướng trái.
Trong câu chuyện, chàng trai là một nghệ sĩ dương cầm luôn khao khát tìm một trái tim đồng điệu, còn cô gái là một dịch giả ưa thích những bài thơ tình mong muốn một tình yêu đích thực. Hai người bọn họ, hai thế giới trái – phải, tưởng chừng sẽ không bao giờ chạm mặt nhau, thế mà tình cờ, ông trời đã cho họ cơ hội gặp nhau trong công viên nhỏ và họ đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Tuy nhiên cuộc đời không dễ thế, chàng trai đã đánh mất số điện thoại của cô gái trong trận mưa khi trở về nhà. Và số phận lại một lần nữa đưa đẩy họ về hai thế giới song song. Nàng vẫn rẽ trái, chàng vẫn rẻ phải nhưng trong cuộc sống tĩnh lặng của họ vẫn vương vấn hình ảnh của người kia.
Tôi đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần bộ phim đó bởi tôi rất thích cái kết của bộ phim.
Sau bao tháng ngày đợi chờ, nhớ mong mòn mỏi, chàng trai chán nản quyết định đi du lịch đến một thành phố đầy nắng ấm và cô gái gói ghém đồ đặc để chuyển đến một thành phố khác. Hai người vẫn như cũ, một người rẽ trái, một người rẽ phải. Chiếc xe bus đến muộn hơn thường lệ, đủ để họ nhận ra nhau trong gang tấc. Và họ đã tìm thấy nhau
Tôi nhớ bộ phim bắt đầu bằng hình ảnh mùa đông trong một thành phố xa hoa. Đó là một ngày mùa đông có mưa. Chàng trai cầm chiếc dù xanh, cô gái cầm dù đỏ, hai màu sắc nổi bật giữa khung hình toàn một màu đen u tối Tôi rất thích hình ảnh đó, hình ảnh của chàng trai và cô gái trong ngày mùa đông đó. Và câu chuyện tình yêu bắt đầu nhẹ nhàng như thế. Để rồi, cũng vào một ngày mùa đông, họ nhận ra nhau, tìm thấy nhau, và mãi mãi bên nhau. Mùa đông trôi qua, xuân nhẹ nhàng gõ cửa, hai con người ấy đã không còn cô đơn.
Tôi thích cái kết đó, cái kết có hậu.
– Đại ca, anh đã xem bộ phim đó lần thứ 10 rồi! – Vương Nguyên cau mày nhìn bước vào phòng tập- Nhanh lên, có muốn ra đón Thiên Tỉ!
Tôi lập tức mỉm cười, cất Ipad vào balo vội vã đi ra xe.
Tôi và người ấy, không phải một người rẽ trái, một người rẽ phải, thế giới của chúng tôi là những đường thẳng liên tiếp cắt nhau. Chúng tôi gặp nhau hàng tháng, thậm chí hàng tuần. Nhìn thấy nhau cười, cùng ăn chung một cái bánh con con, cùng hát những bài ca về tình yêu và cuộc sống, cùng nhau chơi đùa dưới tán bạch dương xanh mát, cùng đi chung một chiếc ô trong một ngày mưa ngâu dai dẳng.
Thế nhưng, người ấy chưa từng yêu tôi.
– Đại ca!
Tôi ôm người ấy, khẽ siết chặt đôi vai gầy. Người ấy quàng chiếc khăn màu đỏ rực, ấm áp vô cùng. Bắc Kinh có lẽ rất lạnh, Trùng Khánh không lạnh, nhưng mưa. Tôi xòe chiếc ô xanh, định kéo người ấy về phía mình. Quay người lại, bắt gặp người trong chiếc ô đỏ, cười hiền hòa. Bàn tay hướng về phía người bỗng dưng nặng trịch. Tôi chỉ còn có thể cười xòa, thu tay về. Người ấy là vậy, luôn luôn chuẩn bị cho mọi thứ, luôn luôn khiến người khác an tâm. An tâm một cách đau lòng. Tôi chỉ có thể thở dài, bước cùng người ấy vội vã dưới cơn mưa sũng nước.
YOU ARE READING
[oneshot- Khải Thiên] Nàng rẽ trái, chàng rẽ phải
FanfictionÔ xanh Ô đỏ Ngược chiều thương nhớ