Em - một cô nhóc cá tính. Em cũng chẳng có gì đặc biệt, đồng nghĩa với hai chữ "thường bình". Em không xinh xắn, không trắng trẻo như những bạn học khác. Em cũng chẳng ăn chơi, phấn son giống các chị khối trên. Ngược lại, em còn rất thấp và lực học cũng chẳng cao. Ngày ngày em đến trường cũng chỉ để làm hài lòng quý phụ huynh và may mắn lắm thì được cái bằng đỗ Đại học. Nói tóm lại, em rất rất bình thường. Bình thường trên mức bình thường nhưng cũng không quá bình thường
Em chẳng có gì cuốn hút mà sao anh lại thích em nhỉ?
Em quen anh vào năm em lên lớp 12. Hôm đó mưa rất to. Mưa to như chưa bao giờ được mưa. Và em khóc như chưa bao giờ được khóc. Bình thường em ghét mưa lắm! Bởi vì mưa mang đến cho em cảm giác nặng trĩu evà cô độc. Nhiều lúc nhìn bầu trời đen xì và những giọt mưa tí tách, em lại muốn khóc vô cùng.
Em sinh ra trong một gia đình giàu có và đầy quyền lực. Như mọi người nhận xét, em là một người vui vẻ và luôn luôn mỉm cười trước tất cả những khó khăn, đau khổ, những nỗi buồn tưởng chừng chẳng bao giờ vượt qua nổi. Vậy mà em vẫn cười. "Cười để cho ngày mai tươi sáng hơn." Đó chính là châm ngôn của em.
Nhưng ai mà biết được anh ơi!
Có chuyện kể rằng, có một người con gái rất hay cười. Mặc dù, cô gái ấy đang rất đau khổ nhưng vẫn cười. Cô gái ấy đã tự tạo cho chính bản thân mình một cái vỏ bọc lạnh lẽo mà chẳng ai có thể phá vỡ nó. Cuộc sống như vậy có khác gì địa ngục đâu? Cuộc sống như thế làm gì có ai muốn có?
Vậy mà có người vẫn phải sống trong cuộc sống đó đấy! Và người con gái đó không ai khác chính là em. Em thực sự đã rất mạnh mẽ. Em đã thề rằng sẽ chẳng bao giờ rơi một giọt nước mắt. Vậy mà không được đâu anh ạ! Đến cuối cùng, khi con người em căm hận nhất trên cuộc đời ra đi, em lại khóc. Em đã khóc rất nhiều, khóc nhiều như những cơn mưa ấy. Bỗng dưng, em lại thấy yêu mưa, yêu làn nước tuy lạnh ngắt nhưng lại là người bạn chung thuỷ mỗi lúc ta cần, mỗi lúc nước mắt ta rơi...
Mưa, mưa ơi... Khóc đi cho với nỗi buồn, mưa nhé!
Cuộc đời của em thực sự đã rất u buồn và thiếu ánh nắng như bầu trời lúc mưa vậy. Một ngày không nắng, một ngày tồi tệ đã quá sức quen thuộc đối với em rồi, anh ạ! Nếu như trời mãi không có nắng, nếu như trời vẫn cứ mưa như thế thì em sẽ chết trong cô đơn. Nhưng ông trời đã chẳng đối xử bất công với em đâu. Anh đã xuất hiện trong cuộc đời em như một tia nắng ấm áp đầu tiên sau cơn mưa buồn. Anh đã đến bên em như tia nắng xuyên qua màn mưa trắng xoá, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo bao ngày, soi rọi cho em con đường đầy hi vọng trong màn mưa dày đặc và tăm tối.
Anh có biết không?
Mưa, mưa to lắm! Mưa dường như không có dấu hiệu ngừng đâu! Nhưng cuối cùng, mưa vẫn phải tạnh thôi! Mưa vẫn phải tạnh để nhường cho những tia nắng ấm áp.
___________
Rengggggg!
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp vang lên mà chỗ ngồi nào đó vẫn trống. Điều đó khiến anh hơi lo. Anh bắt đầu cảm thấy thực sự hối hận vì hôm qua đã trót nặng lời mắng nó. Hai đứa cãi nhau chỉ vì một chuyện cỏn con.
Mấy ngày trước.
- Em quá đáng lắm! Tại sao em chẳng bao giờ chịu nghe lời anh thế? Cái gì em nói anh cũng nghe, vậy mà có mỗi chuyện này cũng từ chối. Rốt cuộc em yêu anh vì cái gì? Anh đâu phải thẳng hầu để em sai cái gì cũng răm rắp nghe theo đâu?
Trước cửa một quán cafe nhỏ, một chàng con trai kéo mạnh tay một cô gái. Vẻ mặt rất rất tức giận. Hai mắt màu nâu đặc xuất hiện vằn đỏ. Hàng lông mày rậm cau lại. Mặt anh bắt đầu chuyển từ đỏ sang đen. Bàn tay anh nắm chặt cánh tay nó khiến nó nhăn nhó khó chịu.
Còn về phía nó cũng chẳng kém cạnh gì. Khuôn mặt trắng hồng phúng phính cũng dần trở lên tức giận. Nó bặm môi, cau mày. Hai mắt sắc hẳn lên như lưỡi dao có thể giết chết người con trai đứng trước mặt nó ngay lúc này. Nó đang thực sự tức giận đấy. Mọi người qua đường, ai ai cũng vội vã. Chẳng ai để ý đến hai người cả. Mưa như ngày càng nặng hạt. Mưa to, sấm chớp nổ đì đùng. Mưa làm ướt hết áo hai người.
Hai đứa cãi nhau chỉ vì một chuyện rất rất nhỏ, còn nhỏ hơn cả một con muỗi ấy chứ. Nghe xong chắc ai cũng cho rằng không đáng nhưng với nó và anh thực sự rất quá đáng.
Chuyện là thế này.
Ngày mai là ngày chủ nhật, cả hai đứa cùng được nghỉ học nên đang bàn xem nên đi đâu. Họ nhắn tin hẹn nhau tại quán cafe cũ. Và đúng 5h chiều, sau khi nó chuẩn bị quần áo, giầy dép xong xuôi, thêm chút son môi, điểm tẹo phấn nhẹ nhàng, nó hào hứng đi đến chỗ hẹn.
Hôm nay, trời không được đẹp cho lắm. Nó ngước lên nhìn, nghĩ bụng: "Trời sắp mưa rồi, phải nhanh thôi!"
Điều ấy không khiến nó bận tâm lắm. Nó chỉ mong mau chóng đến được chỗ hẹn sớm nhất để đước gặp anh thôi. Cái cảm giác này đã lâu lắm rồi mới tới. Nó thấy vui vì bỗng dưng nhớ lại ngày hai đứa gặp nhau. Cũng vào lúc thời điểm này. Chỉ có đôi chút khác là, hôm ấy trời mưa to, còn hôm nay chưa mưa thì phải. Tuy nhiên, ý nghĩ ấy chỉ nhẹ nhàng như làn mây mỏng lướt qua đỉnh núi mà thôi. Nó vừa đi trên đường vừa ngâm nga hát một bài gì đó mà nó không nhớ rõ.
Keng...
Tiếng chuông cửa kêu lên. Nó bước vào. Ôi chao, cái mùi cafe quen thuộc là thứ đầu tiên khiến nó chú ý tới. Cả anh và nó đều rất thích cafe. Nhờ điểm chung này mà hai đứa gặp được nhau đấy thôi. Tiếp đến là những giai điệu dịu dàng, thanh thoát. Nó như lạc vào cõi mộng mơ. Nó và anh quen nhau tại đây, vào một ngày mưa phùn lạnh lẽo. Chà, nó xuýt thì quên mất.
Mọi người trò chuyện bỗng dưng quay lại. Ai ai cũng nhìn nó với vẻ mặt ngưỡng mộ và một chút ghen tức.
- Anh nhìn cái gì thế?
- Con nhỏ có cái gì đâu mà anh phải nhìn?
Các cô gái hẹn với bạn trai thi nhau biểu hiện sự ghen ghét, đố kị của bản thân đối với nó. Tuy nhiên, bổn cô nương như nó cũng chẳng thừa hơi mà đi quan tâm mấy cái việc nhỏ tẹo ấy. Đúng là nó xinh thật! Nó lại càng xinh hơn khi "lên đồ". Và nó tự hào về điều đó. Anh mà nhìn thấy nó chắc là thích lắm đây!
Nó đưa mắt tìm kiếm bóng hình quen thuộc. A, kia rồi! Anh đang ngồi đó, ngoáy ly cafe lên với vẻ chán nản. Coi bộ chờ lâu rồi thì phải! Nghĩ đến, nó khẽ mỉm cười. Nụ cười nhẹ nhàng của nó đã vô tình khiến bao chàng trai ngây ngất. Nó tiến lại gần chỗ anh. Lém lỉnh, nó đưa tay bịt mắt anh lại, cười khẽ. Nó nghiêm giọng:
- Đoán xem ai nào.
Nó thấy vai anh khẽ rung. Anh cười. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay nó, gỡ nhẹ tay nó ra, kéo nó vào lòng, trên môi vẫn vương nụ cười. Đôi mắt nâu đậm anh lên sự hiền dịu khiến trái tim nó đập nhanh một nhịp.
- Trẻ con, em nghĩ anh là ai?
Nó cười hì hì trông rất đáng yêu. Nó vòng tay qua cổ ôm anh, thì thầm:
- Em nhớ anh quá!
Anh như nũng nịu, đặt cằm lên bờ vai trắng nõn của nó, hít lấy mùi thơm ngọt ngào của da thịt. Anh cũng nhớ nó chết đi được!
- Nhớ mà để chờ lâu vậy?
Nó buông tay:
- Anh bỏ ra đi! Người ta nhìn kìa.
Vừa nói, nó vừa làm bộ ngại ngùng. Anh cười, lại càng ôm chặt nó hơn:
- Người ta nhìn thì kệ người ta.
Nó đấm đấm mấy phát vào ngực anh, rúc đầu vào người anh. Cái mùi hương quen thuộc này, đã lâu rồi nó chưa ngửi thấy thì phải. Thật nhớ quá!
Anh tìm lấy bờ môi nó khiến nó ngại ngùng, nó nũng nịu có ý tránh né:
- Anh, người ta nhìn kìa! Để về nhà được không?
Anh cười nhếch môi, thì thầm:
- Em nhớ đấy nhé!
Nói rồi, anh buông tay nó ra.
- Chủ nhật ngày mai, vợ anh muốn đi đâu đây?
Nó cười, nghịch nghịch mấy sợi tóc trên đầu anh rồi lại quay ra ngoài cửa sổ nhìn trời. Mưa rồi!
Nó không nhìn anh, đáp gọn lỏn hai chữ:
- Xem phim
Anh ngẫm nghĩ một lát, khuôn mặt có đôi chút không vui:
- Anh tưởng mình đi công viên, với sở thú? Em hứa tuần trước mà?
Nó tất nhiên cảm nhận được cái không vui của anh nhưng vẫn giả ngơ, ngoáy tan hình trái tim ở cốc capuchino mà anh đã gọi sẵn từ trước. Nó nói như ra lệnh:
- Em đổi ý rồi! Mai đi xem phim.
Bình thường, nó tưởng anh sẽ chiều theo ý nó và nghe theo nó. Ai ngờ, lần này khác, anh cau mày:
- Anh muốn đi sở thú.
Nó nghe anh phản đối thẳng thừng mà ngẩn hết cả người. Nó phản bác lại:
- Không, đi xem phim. Lớn bằng từng ấy rồi còn sở thú với công viên gì chứ?
Anh tất nhiên cũng chẳng kém, nhếch môi:
- Kệ anh, anh thích đi sở thú đấy thì sao? Chẳng phải lần trước có người cứ kì kèo, tranh cãi muốn đi sở thú, giờ lại đổi ý?
Nó tức giận. Lần đầu tiên anh dám sỏ xiên phản bác lại nó kịch liệt thế. Nó đứng dậy, đi về. Anh thấy nó đứng dậy cũng đứng dậy theo. Căn bản là anh không muốn cãi nhau nơi công cộng. Chứ lần này không thể thua được!
Nó chạy ra ngoài. Nó quên mang ô theo rồi! Nó bực tức, chạy nhanh ra ngoài trời mưa.
A, mưa thật dễ chịu làm sao!
Mọi tức giật bỗng dưng quên hết. Trong thâm tâm nó chợt thấy yên bình.
Chợt, một bàn tay kéo manh lấy tay nó. Nó ngạc nhiên quay đầu lại. Thì ra là anh. Người anh từ trên xuống dưới cũng ướt nhẹp.
Mưa lại ngày càng nặng hạt hơn. Nó cười như không cười, cố gắng giật mạnh tay ra khỏi bàn tay rắn chắc kia nhưng nào có được. Anh kéo nó vào hiên tránh mưa. Nó nhếch mép:
- Muốn gì?
Anh nhìn nó.
Nó nhìn anh.
Hai đứa nhìn nhau.
Ngoài trời vẫn mưa không ngớt.
Mặt kệ mưa, hai người vẫn nhìn nhau không ai chịu ai.
- Nếu không tôi về!
Nó phá tan bầu không khí yên lặng. Nó chủ động đi trước. Anh nắm lấy tay nó, cau mày tức giận:
- Em quá đáng lắm! Tại sao em chẳng bao giờ chịu nghe lời anh thế? Cái gì em nói anh cũng nghe, vậy mà có mỗi chuyện này cũng từ chối. Rốt cuộc em yêu anh vì cái gì? Anh đâu phải thẳng hầu để em sai cái gì cũng răm rắp nghe theo đâu?
Nó nghe, hướng ánh mắt thờ ơ về phía anh:
- Tôi đâu có nói anh là thằng hầu của tôi?
- Không là hầu thì là gì?
- Anh không thích thì chia tay đi!
Vậy là chia tay.
2 năm yêu nhau, cãi vã là chuyện bình thường không thể thiếu giữa hai đứa. Câu nói chia tay dường như luôn xuất hiện ở mỗi cuộc cãi vã. Mẹ nói, hai đứa con trẻ lại bằng tuổi nhau nên cãi vã rồi lại làm lành là chuyện thường. Và người làm lành luôn là anh. Hai đứa cứ "gương vỡ lại lành." Nó rất hay nhõng nhẽo cũng ương bướng. Nó cho phép mình như vậy với anh. Nó cho phép mình sống thật với anh. Phải có niềm tin ở nhau mới sống với nhau trọn đời được!
Vậy là sau vụ cãi nhau ấy, nó nhớ anh da diết và anh cũng vậy. Vì cái tôi đè lên trước cái ta nên cả hai chẳng ai chịu xin lỗi trước cả. Mặc dù rất nhớ...
Vẫn rất nhớ, sao cứ phải thờ ơ?
Kết thúc quá khứ trở về hiện tại
Anh rút điện thoại ra.
"Ey - Gọi"
Tít.
Tiếng chuông nhạc chờ vang lên.
Em nhấc máy:
-Alo
-Em đang ở đâu thế? Vào học rồi!
-Nhà em có chút bận. Anh xin nghỉ giúp em nhé!
Giọng nó ngập ngừng. Anh ậm ừ cúp máy. Anh lo lắm mà chẳng dám nói gì.
Tan học, anh vội vàng đuổi theo đứa bạn thân của nó, định sẽ hỏi chuyện.
Nhỏ tuyệt đối không khai khiến anh càng lo hơn. Anh phóng xe đến trước nhà nó. Cửa nhà khoá ngoài chắc là đã đi đâu đó rồi. Anh bấm chuông mấy lần cũng chẳng có ai mở cửa cả. Có một bà hàng xóm kế bên đi qua, nói:
- Nhà đó tối qua có xe cấp cứu đến. Hình như là vợ chồng cãi nhau xong xảy ra sự cố thì phải. Cậu bấm chuông vô ích. Có chuyện gì nói tôi, tôi chuyển lời lại cho!
Anh ỉu xìu thì chợt nhớ ra nó. Không biết nó có bị sao không nữa!
- Bà có biết bệnh viện nào không ạ?
- Bệnh viện Xyz đó cháu!
- Cháu cảm ơn!
Anh vội vàng chạy xe tới đó. Từ hồi chia tay, hai đứa không còn liên lạc gì nữa. Mọi việc liên quan tới nó, anh đã xoá sạch. Nhưng có duy nhất một thứ anh có cố quên mãi không được đó là số điện thoại của nó. Điện thoại cứ xoá số đi rồi lưu lại. Nhiều lần tìm kiếm dãy số đó trong danh bạ, định ấn gọi nhưng rồi lại thôi. Anh đã rất nhớ nó.
- Cho tôi hỏi phòng bệnh của người Nguyễn******** được chuyển vào đây từ tối qua là phòng bao nhiêu ạ?
- Phòng 10 thưa anh.
- Tôi cảm ơn.
Anh chạy tức tốc đến trước cửa phòng bệnh mà không dám mở cửa bước vào. Bên trong có cô gái tóc xoã ngang vai, ngồi quay lưng về phía anh toát lên vẻ lãnh đạm. Làm sao anh có thể bước vào đây? Với tư cách là gì? Anh và nó đã chia tay rồi cơ mà? Người yêu cũ hay bạn cùng bàn?
- Tuấn, sao đến không vào hả cháu?
Đang lưỡng lự có nên vào hay không thì giọng bác gái vang lên. Là mẹ của nó.
- À, cháu chào bác. Cháu đang định vào ạ!
Bác gái niềm nở, kéo tay anh ý bảo cùng vào:
- Người một nhà cả. Ngại gì hả cháu?
- Dạ chúng cháu...
- Chia tay rồi chứ gì! Không sao. Không sao.
Anh ngớ người, đầu đầy dấu hỏi chấm nhưng cũng không thắc mắc.
- My ơi, Tuấn nó đến này con. Ra tiếp bạn đi con!
Mẹ nó tươi cười như sắp đến tết. Nó quay đầu lại và ánh mắt cũng hiện lên sự bất ngờ.
- Ơ, anh... À không, Tuấn sao lại ở đây?
Anh cười gãi gãi đầu vẻ ái ngại. Mẹ nó kéo tay nó và "đuổi" cả hai đứa ra ngoài:
- Đi đi con. Về nhà tắm rửa cho thoải mái. Ở đây có mẹ rồi! Tuấn giúp cô đưa My về nhà nhé con!
- Dạ
Anh chỉ kịp đáp có một từ. Còn nó thì cứ há hốc cả miệng ra. Anh kéo tay nó:
- Đi.
- Đi đâu?
Nó ngơ ngác.
- Đưa em về nhà.
Nó ngoan ngoãn leo lên xe, ngoan ngoãn để anh đội mũ bảo hiểm cho. Anh nhẹ nhàng vén từng lọn tóc trên trán nó sang hai bên rồi mới leo lên xe.
Phố Hà Nội chiều tà đẹp lắm anh ơi!
Có hàng cây và hoa cỏ ven đường
Có vì sao thắp lên bầu trời sẩm tối.
Có màu hồng trên mái tóc em bay...
Anh kéo tay nó ấp trong túi áo. Nó định rút ra nhưng tay anh nắm chắc rồi:
- Sắp tối lạnh lắm. Cho em mượn tạm túi áo anh đấy!
Rồi cả người nó cũng dựa vào tấm lưng vững chãi của anh.
- Trời sắp tối đúng là lạnh thật. Nhưng có anh bên cạnh, em chỉ thấy ấm thôi!
Nó bẽn lẽn rúc mặt vào áo anh, với tay ôm vòng qua người anh, ôm chặt lấy anh thì thầm:
- Em nhớ anh chết đi được. Mình hẹn hò anh nhé!
___________
Có lẽ sau này em và anh đôi lúc có cãi vã nhưng cũng chẳng sao đâu phải không anh? Trời mưa rồi cũng tạnh mang nắng đến. Khó khăn rồi cũng qua nhường đường cho yêu thương. Có khó khăn, trắc trở ra sao em cũng không sợ đâu anh ạ! Vì bên em luôn có anh rồi!
Ngày mưa tháng mưa năm mưa.
Cảm ơn mưa đã tạnh để đưa nắng đến bên tôi.
_hoàn_
YOU ARE READING
Mưa và mưa - Noir [hoàn]
Short StoryChỉ là những giọt mưa lặng lẽ rơi trên mi em...