Sau cùng của cuối cùng
Đều do tôi tường thuật lại
Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bên tai, mang theo cả âm thanh của tiếng kèn tây từ phương xa, uyển chuyển mà du dương, trong không khí phảng phất mùi hương cà phê, hương thơm nồng đậm, tuy rằng không thích uống, nhưng tôi lại rất thích mùi cà phê này. Ánh sáng mặt trời ngày càng gay gắt hơn, tôi nằm duỗi phơi nắng, ấm áp mà nhẹ nhàng khoan khoái, sau mười hai giờ ngày xuân là lúc thích hợp để lười biếng, thích hợp để hoài niệm.
Tôi tới nơi này đã bao lâu rồi? Mười năm hay là mười một năm? Đã không nhớ rõ nữa, có lẽ bởi vì ngày tháng trôi qua nhàn nhã, nhàn nhã đến mức quên luôn cả thời gian. Tôi chỉ còn nhớ đó là một ngày mưa, sắc trời âm u, vì lúc đó tôi còn nhỏ, tính tình lại nhút nhát hay xấu hổ, khung cảnh lạ lẫm khiến tôi hoảng sợ, chỉ có thể chui vào góc tường, mặc cho người ta gọi thế nào cũng không động đậy. Nhưng ngay khoảnh khắc tôi nhìn thấy cô ấy, cô ấy như một tiên nữ giáng trần, nghiêng đầu nhìn tôi, sau đó cười, toàn bộ thế giới đều bừng sáng.
Cô gái quay đầu hỏi người đàn ông bên cạnh: "Gọi là gì nhỉ?"
"Kitty."
Cô gái quay đầu lại nhìn tôi, thoáng cụp đuôi lông mày, không biết vì sao biểu tình này khiến tôi vừa vui vừa sợ, vì thế tôi liền rụt cổ lại, bàn tay cô gái đưa ra xoa đầu tôi, bàn tay ấy vừa trắng nõn vừa thon dài, giống như bạch ngọc được điêu khắc thành một tác phẩm nghệ thuật, cảm giác rất mềm mại, nhưng hơi lạnh, lại có mùi hương nhàn nhạt, khiến tôi xúc động hồi hộp, vì thế lại rụt cả đầu xuống.
Đuôi lông mày của cô gái lại hạ xuống, tôi nghĩ tôi đã đọc được biểu tình của cô gái ấy, là ghét bỏ. Lúc đó tôi hoảng sợ một cách lạ lùng, tôi nghĩ mặc dù mình xấu, thế nhưng tôi rất hiền lành, tôi cũng muốn nói tôi rất dễ nuôi, mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, thế nhưng không có tiền đồ, tôi mở miệng ra, nhưng không nói được lời nào, chỉ là lại rụt đầu một lần nữa.
Cuối cùng cô gái mở miệng, "Mặt to quá, nhìn qua rất ngốc nghếch."
. . . . . . ? _? . . . . . . To . . . . . @_@ . . . . . . ! _! . . . . . . Mặt to ? . . . . . . O_O . . . . . . . . . . . .
Tốt quá. . . . . . T_T. . . . . . Không phải là muốn đuổi tôi đi . . . . . . >_
Vì vậy tôi ở lại nơi này, cũng dần dần không ai nhớ rõ tôi tên là gì, bọn họ đều gọi tôi là Mặt Bự. Mà cô gái ấy, trở thành chủ nhân của tôi, nữ vương bệ hạ của tôi.
Phía sau có tiếng động, cắt ngang dòng hồi ức của tôi, tôi có chút tức giận quay đầu lại, trông thấy A Miêu. A Miêu thực ra là một chú chó săn, thế nhưng tôi không sợ cậu ta chút nào cả, bởi vì chủ nhân của cậu ta là Đại Trấn Tây, là hoàng tử nhỏ, mà chủ nhân của tôi, không chỉ là nữ vương bệ hạ của tôi, mà cũng là nữ vương bệ hạ của cả toà thành này.
Là trưởng bối, tôi ít nhiều cũng có chút khoan dung độ lượng, sau khi liếc mắt trừng A Miêu một cái, tôi lười biếng đứng lên, chầm chậm duỗi thắt lưng, nhường lại chỗ phơi nắng ở phía sau vườn hoa rồi đi ra ngoài.
Trang viên vô cùng rộng lớn, lúc trước khi mới đến đây, tôi mất một tháng mới có thể dò được hết tất cả những con đường ở nơi này, nếu như cha mẹ hoặc anh chị của tôi mà biết chuyện này, họ nhất định sẽ mắng tôi là đồ ngốc, dù sao tôi cũng đến từ gia tộc lâu đời ở Phương Đông, mà gia tộc tôi có một sở trường vô cùng đặc biệt, đó chính là nhận biết đường đi.
Khi đi qua cây tường vi cạnh hành lang, tôi nghe thấy tiếng con gái nhõng nhẽo truyền từ phía bụi hoa, "Anh yêu, anh nói xem, em có phải người phụ nữ đẹp nhất trên đời này không?"
Tôi nhíu mày, gu thưởng thức của Tiêu Hạ Châu từ lúc nào lại kém như vậy, con gái như thế mà cũng mang về nhà? Đang muốn chạy qua ngó xem đó là dạng "Quốc sắc thiên hương" gì thì tôi nghe thấy giọng nói lười biếng của cậu thiếu niên, "Đương nhiên không phải, người phụ nữ đẹp nhất là mẹ của anh."
Ừ thì, tuy rằng tôi không quen tác phong công tử phong lưu thay bạn gái xoành xoạch của Tiêu Hạ Châu, nhưng mà ít ra cũng có điểm tán thưởng, ít nhất cậu ta là một đứa trẻ thật thà.
Trên xích đu màu trắng sau bụi hoa, cô gái tóc vàng đang ngồi ở trong lòng cậu thiếu niên, sắc mặt có phần kinh ngạc, dường như cảm thấy câu trả lời này không thể phản bác được, vì vậy liền chuyển ngay sang câu thứ hai, cong miệng làm nũng, "Vậy em với Emily thì sao, ai đẹp hơn?"
"Đương nhiên là em." Cậu thiếu niên trả lời ngay không chút do dự, nụ cười của cậu sáng như ánh mặt trời nhưng lại có chút xấu xa, cậu cúi đầu hôn lên môi cô gái, cô gái nhắm hai mắt, có vẻ như bị mê hoặc đến điên đảo.
Tôi trở lại bên cây hoa tường vi ở hành lang, tiếp tục bình tĩnh đi trên đường của mình, mong rằng cô gái này mà có bị bỏ rơi thì hãy bình tĩnh, chí ít đừng có náo loạn đòi tự sát. Tiêu Hạ Châu này nổi tiếng khắp nơi, không thiếu những cô gái xinh đẹp nguyện làm thiêu thân lao đầu vào lửa, từng người chen lấn sau sa vào, chẳng qua là cũng không kỳ quái.
Trong ngày sinh nhật của bạn, cậu ta có thể sẽ bày một bữa ăn dưới ánh nến, cố ý đánh đàn dương cầm tặng bạn một bản nhạc, làm trò trước mặt tất cả các khách khứa trong nhà hàng, chúc bạn sinh nhật vui vẻ; vào sáng sớm của một ngày nào đó chẳng phải ngày lễ, cậu ta có thể len lén đặt trên bậc cửa nhà bạn chín trăm chín mươi chín đóa hồng đỏ tươi, chỉ để cho bạn có một buổi sáng lãng mạn; vào những lúc bạn chán khi chờ xem hát, cậu ta có thể làm một trò ảo thuật nho nhỏ chọc cười bạn, sau đó biến ra một thanh chocolate tặng bạn; cậu ta có thể cho bạn đọc thư khiêu chiến, sau đó tiêu sái giải quyết tình địch trong hai phút; vào một đêm nào đó, cậu ta có thể đưa bạn đi máy bay, chỉ vì muốn dẫn bạn đi ngắm sao . . . Cho dù là bỏ qua thân thế của cậu ta, chỉ bằng đôi mắt của cậu ta, đôi mắt xinh đẹp y hệt mắt của mẹ cậu ta, khi hơi nheo lại thì cực kỳ mê người, khó có thiếu nữ nào có khả năng cự tuyệt . . .
Thực sự là đứa con khiến cho người khác phải lo âu, làm cho nữ vương bệ hạ của tôi chỉ biết thở dài .
Đi qua cây hoa tường vi ở hành lang, xuyên qua cửa Đông của trang viên thì thấy bà Tiêu, đang đứng ngay cạnh cửa lo lắng nhìn ra xung quanh bên ngoài, vì vậy tôi biết ngay là Đại Tình Từ lại lén dắt ngựa ra ngoài dạo chơi, mấy ngày nay cô bé bị cảm mạo, rõ ràng tối hôm qua còn khóc ầm ỹ làm nũng trong lòng mẹ cô bé, nói đau chỗ này chỗ kia, bộ dáng nhỏ bé vô cùng ấm ức, mới qua một đêm thôi, mà đã không yên phận thành cái dạng này.
Xung quanh cũng không có gì, tôi đi đến bên cạnh bà Tiêu, ngồi xuống cùng chờ với bà. Vì quá buồn chán nên tôi nhìn hai chú hoạ mi đấu võ mồm, bà Tiêu đột nhiên kích động đứng lên, tôi quay đầu lại, xa xa thấy một tiểu kỵ sĩ đang cưỡi ngựa trắng . . . . Ách, chính xác mà nói, đó là một cô bé có quý danh là búp bê, đang chầm chậm về nhà. Búp bê rốt cuộc còn biết mình đang bị cảm mạo, bên ngoài chiếc áo vàng có choàng thêm một chiếc áo khoác màu đỏ, căng phồng, quanh cổ quàng một chếc khăn dày màu đen, nếu không biết thì còn tưởng rằng cô bé đang sống trong mùa đông đấy.
Búp bê còn chưa đi đến trước mặt, trước cửa xuất hiện một người đưa thư, cầm một bó hoa bách hợp màu trắng, hỏi bà Tiêu đường phía Tây đi như thế nào, thế nhưng bà Tiêu chỉ cần nhìn thấy Đại Tình Từ thì trong mắt sẽ không có người khác, bà không hề để ý đến anh ta, tuy rằng tôi rất muốn nói cho cho anh ta rằng anh đi nhầm hướng rồi kìa, đáng tiếc ngôn ngữ không giống nhau, nên chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Búp bê đi đến gần, lại đột nhiên ghìm lại dây cương, đứng yên ở nơi đó. Mắt tôi rất tinh, thấy cô bé lộ ra khuôn mặt nhăn nhó, đưa tay che mũi, qua một hồi lâu, đột nhiên "Ah choo!" một tiếng, cả đầu lẫn cơ thể đều run lên, hắt xì một cái, sau đó vành mắt đỏ nhìn bà Tiêu với vẻ mặt vô tội, bà Tiêu đau lòng chạy nhanh đến, "Ôi tiểu tổ tông của bà, gió lạnh như thế này!"
Người đưa thư chờ mãi không được bà Tiêu trả lời, lại thấy có người xuất hiện, anh ta nhanh chóng chạy tới hỏi, còn chưa kịp hỏi câu nào, bó hoa bách hợp trong tay bị búp bê lấy mất, động tác vừa tự nhiên vừa lưu loát, thái độ như là đương nhiên. Người đưa thư đứng sững sờ tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải.
Haizz, kỳ thực cũng trách không được búp bê, từ lúc cô bé sang mười tuổi, thỉnh thoảng sẽ có mấy cậu bé đứng dưới cửa sổ nghe trộm cô bé hát, cách ba tháng trước còn có cậu vì cô mà đánh nhau, còn về số thư tình nhận được thì có thể chất đầy nửa gian nhà, hoa thì hầu như ngày nào cũng nhận được, thế cho lúc này đây, cô bé nhìn thấy hoa tưởng rằng đưa cho mình....
BẠN ĐANG ĐỌC
Chỉ Yêu Mình Em - Dụng Hồng Sắc Thiên Ái Thông [Full]
Roman d'amourThể loại: Ngôn tình, (Quân nhân, Hắc Bang) Độ dài: 40 Chương Bất luận em là ai, yêu là yêu. Phải ! Chỉ như thế tình yêu lúc nào cũng ích kỷ bởi lẽ đã san sẻ thì không còn là thế giới của cả hai. Có thể mọi người cũng yêu cô nhưng anh, anh đ...