Phát xong tất cả đống tờ rơi đã là lúc cả phố lên đèn, trong mỗi tòa nhà lớn đều phát ra những ngọn đèn ấm áp, tôi mỏi mệt không thôi, trong lòng lại thoải mái vô cùng, đứng ở trên cầu vượt có một loại xúc động muốn ngửa đầu mà hét thật to.
Ba ngàn tập tranh, tôi phát trong vòng một tuần, cuối cùng cũng xong hết rồi, may mắn là không hổ thẹn, Ninh Mặc à Ninh Mặc, tôi thật sự đã hiểu thế nào là mạng già còn phải bôn ba.
Bởi vì mệt mỏi, một tuần nay đầu tôi đều như phát sốt.
Không được, tôi vẫn chưa thể nghỉ ngơi được, tôi lắc lắc đầu, buổi tối còn có một bữa tiệc tối còn cần tôi đi hỗ trợ, đây là chuyện Ninh Mặc nhờ cậy tôi, tôi nhất định một chút cũng không thể lơi lòng, không thể.
Năm giờ bốn mươi phút, đúng là thời điểm khó mà bắt được xe taxi, tôi giơ tay lên, nhìn đồng hồ, khẽ cắn môi, liều mạng, tôi quyết định chạy bộ một mạch thẳng đến nhà hàng.
Lúc tôi đến được nhà hàng, bên trong đã ồn ào vô cùng, quần là áo lượt, cười cười nói nói, sàn đá kim cương chói lọi cùng với ánh đèn làm cho tôi chưa kịp thích ứng nổi.
"Hồng Kỳ, cô tới chậm gần nửa tiếng! "Ninh Mặc khẽ nhíu mày, không giận mà uy, một thân Âu phục trắng như tuyết, dưới ánh sáng của ngọn đèn, lại càng thêm nho nhã.
Tôi thở hổn hển, nhận lấy quần áo trong tay hắn, một hơi khoác lên bên ngoài quần áo của mình.
Ninh Mặc nhếch nhếch miệng, ra hiệu cho tôi đến bê khay rượu lên , "Hồng Kỳ, có muốn ăn chút gì đó rồi mới bắt đầu không ?" Giọng nói của hắn thật mềm mại, nhưng lại không có một chút lo lắng.
Tôi bị sốt nhẹ nên miệng lưỡi khô khốc, một chút khẩu vị cũng không có, vì thế lắc đầu, nói: "Có cần tôi gọi thêm người đến hỗ trợ hay không ?"
Nói chuyện có chút ngắc ngứ, đầu hơi bị choáng váng, tôi không khỏi xoa xoa huyệt thái dương.
Có lẽ là do vẻ mặt tôi thực sự mỏi mệt, hắn lộ ra một chút áy náy, im lặng một lát, hắn thở dài thật sâu, hỏi ta : "Hồng Kỳ, vì sao cô..." Hắn đang muốn nói cái gì đó, lại liếc thấy một người bạn đang lách đến gần, lập tức trưng ra bộ mặt chẳng thèm để ý, xoay người qua chỗ khác, mỉm cười: "Làm sao cậu lại còn có thói quen đứng ở góc tường nghe lén hả ?"
Tên kia bị bắt quả tang cũng chẳng thèm xấu hổ, đôi mắt sáng long lanh nhìn hắn chớp chớp: "Ninh Mặc, bạn gái cậu đây sao ?"
Ninh Mặc giận dữ, nghiêng mắt liếc tôi một cái, cười lạnh: "Cô ta làm sao có thể giống bạn gái của tôi? Cậu không phải là không biết yêu cầu của tôi."
Tôi cầm cái khay, đứng phía sau hắn, cảm thấy trống rỗng.
A ? Yêu cầu?
Tôi cũng không biết thì ra hắn còn có yêu cầu cho tình nhân trong mộng ,cho tới giờ hình như tôi đều xem nhẹ việc này, vẫn một bên tình nguyện theo đuổi Ninh Mặc.
Hắn bảo tôi đi hướng Đông, tôi tuyệt đối sẽ không đi hướng Tây.
Tôi nghĩ rằng liều mạng làm việc, lấy lòng hắn, rồi hắn cũng sẽ coi trọng tôi, liếc mắt nhìn tôi một cái, lại quên mất thì ra hắn còn có tiêu chuẩn kén vợ của riêng mình .
Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân của rào cản giữa hai chúng tôi ?
Vì thế, tôi liếm liếm môi, cầm lấy cái khay cẩn thận bước qua, chen mồm hỏi: "Ninh Mặc, yêu cầu của cậu là gì, tôi nhất định có thể học theo mà! " Không ngại học hỏi kẻ dưới* luôn luôn là ưu điểm của tôi.
* Lấy từ một câu trong Luận Ngữ – Công Dã Trưởng: 'Người thông minh hiếu học sẽ không ngại hỏi người dưới'.
Khuôn mặt của Ninh Mặc lập tức đỏ bừng, vẻ mặt giống như là siêu nhân điện quang đang đánh quái thú mà không đủ điện lượng vậy, cả mặt đầy bàng hoàng phẫn nộ.
Trái lại cái tên nãy giờ vẫn đứng nghe lén ở góc tường kia, lại cười đến nước mắt lưng tròng, vỗ vỗ bả vai Ninh Mặc: "Ninh Mặc, mau nói cho cô ấy đi, cái điều kiện mãi mãi không thay đổi kia của cậu!"
Tôi thật sự nhìn hắn một cách chăm chú, ánh mắt của hắn có chút lảng tránh, thậm chí trên mặt còn có một tia thẹn quá thành giận.
Ước chừng 5 phút im lặng, sắc mặt của hắn càng thêm nặng nề, Ninh Mặc lộ ra vẻ mặt khó chịu lại còn như kiểu bị ai nhục nhã, chỉ vào tôi, lạnh như băng không kiên nhẫn nói: "Cứ như cô ta, lớn lên nam không ra nam, nữ không ra nữ, thô lỗ thiếu gân, tiêu chuẩn chọn bạn gái siêu việt của tôi, nếu mà áp dụng cho cô ta thì quá lãng phí! "
Cho dù tôi có thiếu gân thật, cho dù tôi là Diệp Hồng Kỳ luôn tự thôi miên chính mình, thì thể diện của tôi cũng không chịu được sự chỉ trích sắc bén như vậy.
"Tôi nào có kém như vậy ?" Tôi cười gượng.
Ninh Mặc cười lạnh một tiếng, không thèm nể mặt nói: "Cô không kém, chẳng qua cùng với tiêu chuẩn bạn gái của tôi là hai mặt đối nghịch, không thể giống nhau!"
Đứa ngốc cũng có thể nhìn ra sự chế nhạo trong mắt hắn, tôi sửng sốt ngẩn người, kinh ngạc ở một chỗ một hồi lâu. Bởi vì đả kích quá độ, trong lòng ngược lại không cảm thấy đau đớn, chỉ còn lại một mảng trống rỗng chua chát.
Nước mắt rơi không nổi, chỉ cảm thấy sức lực của toàn thân biến mắt tăm mất tích.
Một lúc lâu sau, tôi mới phản ứng lại, chịu đựng, lặng lẽ không nói lời nào bưng chiếc khay lên, tính đem thời gian còn lại lãng phí cho hết, gì thì gì cũng phải đến nơi đến chốn, người ta chướng mắt mình, mình cũng phải lưu lại hình tượng đẹp một tí chứ.
Cho nên có thể nói, đôi khi ti tiện cũng là một phẩm chất tốt đẹp.
Nình Mặc dường như không lường trước được rằng tôi sẽ bình tĩnh được như vậy, sau khi khôi phục lại thái độ bình thường, hắn có chút áy náy, vẻ mặt vừa muốn nói lại thôi, ánh mắt lóe ra tia sáng nhìn thắng về phía tôi. Một lát sau rốt cục nhịn không được, ôn tồn mở miệng nói: "Hồng Kỳ, không phải nam nữ cũng có thể làm bạn bè sao, cô xem, giống như tình cảm học trò giữa chúng ta, lúc đó chẳng phải tốt lắm?"
Cái gì kêu tình cảm học trò, cái gọi là tình cảm học trò chính là có thể đùa giỡn, có thể mờ ám, nhưng lại vĩnh viễn không phá vỡ được một lớp cửa sổ bằng giấy kia.
Bạn học Ninh Mặc, anh quá giảo hoạt đấy!
Cơ thể của tôi không chịu sự kiểm soát run lên từng đợt, bởi vì phát sốt nên nóng dần lên, từ trán tôi lan ra toàn thân, cổ họng đau rát như bị thiêu đốt, tôi thuận tay lấy ly rượu trên khay, nhấp một ngụm nhỏ từ cái ly bằng thủy tinh, cảm thấy còn chưa đủ, dứt khoát một ngụm uống cạn, rượu cocktail lạnh như băng theo cổ họng, một đường chảy xuống, ban đầu là lạnh như băng cuối cùng lại thành nóng như lửa, làm cho ruột gan của tôi nhất thời cũng nóng bỏng theo.
"Ninh Mặc, anh dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi không đủ trình độ phù hợp với tiêu chuẩn của anh! " Cái tính không đụng vào tường không quay đầu lại của tôi lại phát tác, giọng nói đột nhiên tăng lên nửa quãng.
Những người ở gần đó, đều ngừng nói chuyện mà tò mò nhìn về phía chúng tôi.
Ninh Mặc có chút xấu hổ, trên mặt cuối cùng không còn nụ cười nho nhã nữa, khóe miệng của hắn thậm chí còn có chút vặn vẹo: "Hồng Kỳ, bình tĩnh đi, đừng đem một tia khí chất cuối cùng của cô nuốt hết!"
Được rồi, thời khắc mấu chốt, sự hèn hạ của tôi vừa định phát tác một lần, vậy mà kỳ tích mà ổn định xuống.
"Phụt...." Cái tên nghe lén ở góc tường kia thế mà vẫn chết dí ở đấy, nghe thấy Ninh Mặc nhỏ giọng tốt bụng khuyên giải tôi, lại nhịn không được khẽ cười một tiếng, tôi trừng hắn một cái, khẽ cắn môi, quay đầu, đem bốn chén rượu còn sót lại trên chiếc khay nốc hết vào bụng,
Không thể không nói, mấy thứ rượu nhập ngoại này khó uống chẳng khác gì nước tiểu của ngựa, lúc bốc lên, so với Hạc Đỉnh Hồng còn mạnh hơn, bóng người trước mắt đột nhiên biến thành ba.
"Anh cười cái gì hả! " Tôi quay sang, có chút mê muội, liều mạng dùng ánh mắt trừng cái tên nghe lén kia.
Tên kia chống lại ánh mắt của tôi, đột nhiên xo
YOU ARE READING
TÌNH YÊU CỦA CÔ NÀNG CỐ CHẤP
Romance-Truyện re-up chưa có sự cho phép của tác giả. mong đừng mang đi đâu! -nếu tác giả muốn xóa mình sẽ xóa .