Tôi vội vội vàng vàng trốn về, mới phát hiện ra căn phòng ở khu nhà tôi đang ở kia đã bị thay khóa, cổng chính lấp lánh ánh vàng đã bị khóa lại, càng thêm vững chắc.
Bóng đêm đã buông xuống, tôi ngồi bên dưới cửa chống trộm bên ngoài khu nhà, bó chân khổ não.
Tôi không muốn gọi điện cho Thái Kỳ, luôn cảm thấy mọi đầu mối vẫn chưa được sắp xếp rõ ràng, trừ Thái Kỳ ra, tôi chỉ có thể tìm Hữu Bảo, tôi bắt đầu gọi điện cho Hữu Bảo, di động của nó vẫn lặp đi lặp lại: Số điện thoại bạn gọi hiện đang tắt máy, vui lòng gọi lại sau....
Tôi ngơ ngác ngồi một lúc, định đóng điện thoại ra ngoài tiểu khu tìm một quán net nào ngồi qua đêm được.
Tiết trời rất oi bức, trước khi ra khỏi tiểu khu, một trận gió lớn mang đầy bụi đất bốc lên, đột nhiên, từng hạt mưa lớn như hạt đậu rào rào đổ xuống.
Tôi mặc một thân sườn xám kia, đứng trong mưa, bị dội cho trở tay không kịp, vừa rét lạnh vừa ướt sũng, bùn đất theo từng trận mưa to bắn lên khiến cho chiếc sườn xám của tôi cũng biến thành màu xám đen.
"Diệp Hồng Kỳ...."
Tôi run run quay đầu lại, xuyên qua tóc mai dính ướt trên khuôn mặt, nhìn thấy xe của Ninh Mặc vô thanh vô tức từ sau lưng tôi chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống phân nửa, trên mặt Ninh Mặc mang theo vẻ kinh ngạc, ghé đầu nhìn tôi, đột nhiên mở cửa xe, lôi tôi cả người ướt đẫm kéo vào trong.
"Cô ở đây chờ Thái trợ lý?" Hắn hỏi tôi.
Tôi do dự một chút, lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại không nhịn được gật đầu.
Thực ra tôi vốn định đứng ở cửa tiểu khu "vô tình" gặp lại hắn, kết quả, lúc đi ngang qua khu nhà hắn ở, mới phát hiện, đèn nhà hắn vẫn tắt ngúm.
Thái Kỳ vẫn chưa về.
"Thái trợ lý được Tô tổng đưa về rồi, chắc là uống nhiều, tạm thời không về được đâu." Ninh Mặc quay đầu nhìn tôi, ném cho tôi một cái khăn lông mới tinh, "Lau qua đi, có chỗ nào đi chưa?"
Tôi sửng sốt một chút, cúi đầu, chậm rãi lắc đầu.
Ninh Mặc ngồi ngay ngắn ở ghế lái, trầm mặc một hồi lâu, buồn buồn nói: "Đến chỗ tôi đi."
Tôi nghĩ nghĩ mình chính xác chẳng có chỗ nào đi cả, trước mắt chắc chỉ có thể lăn lộn theo hắn thôi.
"Ninh Mặc, anh yên tâm, tôi không có ý phụ thuộc vào anh đâu, lúc Thái Kỳ về, tôi sẽ tìm anh ấy lấy chìa khóa phòng! Rất nhanh thôi, sẽ không quấy rầy anh lâu đâu!"
Tôi nghĩ mình đã giải thích tương đối rõ ràng, trước kia mỗi lần để tôi giúp hắn khuân đồ, hay là đưa đồ, đều bảo tôi đặt trước cửa phòng, trong ấn tượng của tôi, hắn là một chàng trai khá chú trọng vấn đề riêng tư, giờ mời tôi đến nhà hắn, đoán chừng cũng là cực không tình nguyện.
Ánh mắt Ninh Mặc có chút mất mát, mệt mỏi cười một tiếng: "Hồng Kỳ, không giống cô, trước kia cô luôn nghĩ cách để đến nhà tôi."
Hắn dừng một chút, vừa chua xót nói: "Tôi và cô quen biết hơn ba năm, gần bốn năm, Thái Kỳ và cô quen biết chưa được mấy tháng, chẳng lẽ tôi không đáng tin bằng anh ta?"
Tôi bĩu môi, trả lời hắn: "Cái đó không giống, anh ấy là quân đồng minh của tôi, mọi việc đều sẽ che chở cho tôi, coi như là anh em thân thiết, anh là bạn học chung trường với tôi, không nên phiền toái anh nhiều chuyện như vậy!"
Ninh Mặc xoay tay lái, trầm mặc không đáp lời tôi.
Tôi có chút nhàm chán, kéo mép sườn xám, xé cái mác phía trên.
Bên trong xe hoàn toàn yên tĩnh, chẳng qua chỉ là bốn năm phút ngắn ngủi, tôi ngồi mà giống như mấy thế kỷ, đợi đến khi tiến vào trong gara, tôi cuối cùng cũng thở hắt một hơi.
Cạch một tiếng, cửa xe liền mở ra, tôi lập tức bắn ra ngoài, theo nói quen vào lúc Ninh Mặc đứng dậy, cầm lấy máy tính xách tay cùng một xấp tài liệu dày cộp tự động tự phát ôm vào lòng.
Ninh Mặc vừa quay đầu, dáng vẻ có chút thổn thức, thở dài một cái, đi tới, từ trong tay tôi nhận lấy những thứ kia, trầm buồn nói: "Sau này cô không cần làm những chuyện này nữa."
Tôi vả vả miệng, đột nhiên cảm thấy cuộc sống thực vô nghĩa, chắc là do trước kia làm mấy việc tiện cách này nhiều quá, giờ Ninh Mặc không ngược tôi, cả người tôi lại thấy không thoải mái.
Aiz, chút nhân cách được bồi dưỡng ở chỗ Thái Kỳ, chạy đến chỗ Ninh Mặc đều tái phát hết.
Ninh Mặc móc chìa khóa ra, mở cửa chống trộm, đặt mấy thứ đồ trong tay xuống xong, đột nhiên xoay đầu lại, kinh ngạc nhìn tôi đứng bên ngoài cửa sắt: "Hồng Kỳ, sao không vào đi!"
Tôi cũng muốn đi vào lắm chứ, đáng tiếc cả người tôi ướt sũng, tôi nhớ từng có một lần, tôi cũng dầm mưa đưa Ninh Mặc về như vậy, đứng trước cửa nhà hắn, vừa định đi vào, vết chân màu đen còn chưa kịp in lên cái thảm chùi chân trắng như tuyết để ở cửa, hắn đã xua tôi ra ngoài, kèm thêm cả cái thảm có giá trị không nhỏ kia nữa.
Lúc đấy tôi thực lúng túng, nhưng may mà tôi là một đứa mặt dày vô sỉ quá mức, từ mình cuốn cái thảm lại, đem về treo trên tường, làm tranh treo tường!
╮
(
╯▽╰
)
╭
, mặt mũi của tôi cũng bị cái sự tư ngu tự sướng của chính mình làm cho mất sạch!
"Sẽ bẩn, mắc mưa!" Tôi đơn giản đáp lại hắn.
YOU ARE READING
TÌNH YÊU CỦA CÔ NÀNG CỐ CHẤP
Romantik-Truyện re-up chưa có sự cho phép của tác giả. mong đừng mang đi đâu! -nếu tác giả muốn xóa mình sẽ xóa .