4.
Tuổi thơ của Ngô Thế Huân là một màu đen tối, hay nói đúng hơn, cậu không hề có tuổi thơ. Năm 5 tuổi, cậu và anh trai của mình Ngô Diệc Phàm còn có cha mẹ cùng đi du lịch, không ngờ lúc ở công viên hai anh em lạc mất cha mẹ, lại đúng lúc gặp bọn buôn người, hai anh em liền trở thành những nạn nhân, mặc người đánh đập, bị đem đến Seberia bán. Ở đây, bọn họ đã gặp người phá huỷ cuộc đời họ - Kevin Trần, là một quyền thủ lừng lẫy ở chợ đen, biệt danh "Sa Ngư", sau khi hắn bỏ nghề boxing, liền đến chợ đen Seberia huấn luyện, chuyên huấn luyện cao thủ hắc quyền.
Trại huấn luyện ở vòng cực Bắc nên quanh năm băng giá, xung quanh là những lưới điện cao cao, không ai dám nghĩ đến việc chạy khỏi cái chỗ này. Nơi này đối với hai anh em mà nói, nó chính là địa ngục. Ở đây, chỉ có hai lựa chọn, sống hoặc chết. Cái chết ở đây chỉ là việc quá đỗi bình thường, huấn luyện viên sẽ giết chết họ bằng một phát súng nếu chỉ vì họ dậy trễ một tiếng chuông, mỗi đêm các giáo luyện canh cửa tay cầm roi da mà đánh đến khi họ có thể thoát được những đòn roi ấy, mỗi ngày cậu và anh trai mở mắt ra chuyện đầu tiên chính là suy nghĩ làm sao để có thể sống qua ngày. Bọn họ mỗi ngày được huấn luyện đều hết sức khô khan, chính là quyền đả, chân đá, trong hai giờ phải hoàn thành 600 lần chống đẩy, trong bốn giờ đá gãy 30 inches cọc gỗ, ở trong một phòng kín khác phải dùng tay không vật lộn với 6 con chó săn , tay không độ sức với hai tên huấn luyện viên tay cầm gậy gộc. Học viên bước ra từ nơi này, ai ai cũng tranh cường hiếu chiến, nghiêm chỉnh huấn luyện, không sợ cái chết. Hai anh em kiên trì chín năm trong hoàn cảnh này. Trải qua những năm tháng huấn luyện, Ngô Diệc Phàm có thể dùng chân đá gãy thanh kim loại dày 70cm, hắn lãnh khốc, vô tình, trong cuộc khảo hạch hằng năm, trong vòng 5 phút đã có thể đánh gục đối thủ, nhược điểm duy nhất của hắn, chính là em trai hắn Ngô Thế Huân. Ngô Thế Huân mặc dù không mạnh như vậy, nhưng cũng có thể đá gãy thanh kim loại dày 50 cm, trong cuộc khảo hạch cũng có thể hạ đối thủ trong vòng 10 phút. Kevin Trần đối với hai người đồ đệ này hết sức hài lòng, tâm tâm niệm niệm suy nghĩ bọn họ sau này có thể ra ngoài xưng hùng xưng bá, trở thành một quyền vương thế hệ mới!
Một buổi tối nọ, Kevin Trần gọi anh em họ Ngô tới, nói: "Ngô Diệc Phàm, mày đã trưởng thành, mấy năm qua mày đã được huấn luyện trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, bắt đầu từ ngày mai, đi ra ngoài đi, đi tạo lập một giang sơn riêng cho mình. Tao cũng nghĩ xong tước hiệu cho mày rồi, tên là "Bạo long" , hung ác, điên cuồng, lỗ mãng! Ha ha ha! Còn Ngô Thế Huân, ở lại luyện thêm mấy năm nữa, đến khi nó giỏi như mày, tao sẽ cho nó đi."
"Cảm ơn huấn luyện viên, nhưng tôi có thể dẫn em trai đi cùng không?" Mặt Ngô Diệc Phàm không có bất kỳ biểu cảm gì, bình tĩnh nói.
"Mày nói gì? !" Trong khẩu khí rõ ràng Kevin Trần mang theo chút tức giận, đây là điềm báo trước cơn thịnh nộ. Nếu quả thật khiến hắn tức giận, không chỉ là Ngô Thế Huân, ngay cả Ngô Diệc Phàm cũng có thể chết tại chỗ.
"Ngài nói đi, phải làm sao mới có thể cho Thế Huân đi cùng tôi?"
"Hừ." khóe miệng Kevin Trần hiện ra một tia cười đểu "Ngô Diệc Phàm ơi Ngô Diệc Phàm, một ngày nào đó, em trai mày sẽ trở thành hung thủ giết chết mày thôi. Mày muốn dẫn nó đi? Được thôi! Trong trại chúng ta không phải có một con gấu đen sao, giải quyết nó đi, rồi tao sẽ cho chúng mày đi, nếu không, giết ngay tại chỗ!"

BẠN ĐANG ĐỌC
HunLay | Longfic | Mùa Hè Vĩnh Cửu
FanfictionLần cuối cùng chúng ta gặp nhau, ở ngã rẽ chỗ quán trà sữa, anh đi về phía này, em quay đầu về phía kia, cách đó không xa chính là quảng trường nơi lần đầu chúng ta gặp nhau, giáo đường vẫn ở đó, cha sứ cũng không đổi, chỉ có chúng ta đã khác, và ha...