Bây giờ em đang ngủ trên giường anh. Sức nặng từ em đè lún xuống đệm. Em chắc ngủ ngon lắm, mái tóc rối bù và miệng hấp háy mỉm cười. Em xoay người , dụi má vào bàn tay anh để cạnh. Em sắp tỉnh, anh biết. Nên anh ngồi cạnh em, đợi đến khi em chớp mắt tỉnh dậy.
Chúng ta bắt đầu từ đâu vậy. Là ai gạ gẫm ai trước? Anh không nhớ. Quá khứ với anh là một mớ bòng bong mà anh hài lòng để nó rối một cục ở góc phòng.
Anh không nhớ lần đầu mình gặp em. Anh cá là em nhớ. Anh còn không nhớ vì sao chúng mình thân nhau. Anh chỉ nhớ lúc hai ta ép sát người, đũng quần anh căng phồng mà em thì dễ thương quá đỗi. Anh bịt chặt em lại đằng sau cánh cửa phòng thay đồ; còn em, em tuyệt đẹp dưới vòng tay anh. Đẹp tới mức trong một chốc anh cho phép bản thân nghĩ em là của anh.
Vài người cảnh cáo anh về em. Vài người nắm lấy cổ áo anh ở phòng tự xử, vì những việc anh làm với em.
Anh bảo họ là anh đâu có yêu em. Và họ đập anh tới tấp.
Anh không quan tâm.
Nếu như mặc áo dài tay thì không thấy được rõ những vết xước, mà áo ngắn tay của YMC xấu đến phát hờn
Anh không hối hận vì nói thế. Anh nói sự thật mà. Anh đâu có yêu em. "Yêu" là một từ nặng nề, nhất là khi anh còn một sự nghiệp dang dở, một căn nhà chật chội, một gia đình cổ hủ và em thì đang chênh vênh giữa việc đi hay ở lại.
Mà anh còn chẳng quan tâm tính cách của em như thế nào. Anh chỉ cần em ngoan ngoãn bên anh, bờ môi hé mở mỗi khi anh luồn lưỡi vào trong dạo quanh hàm răng trắng sứ, đếm khẽ 1 2 3
Anh đã cố tình gợi ý cho em. Rằng chúng ta không có ràng buộc gì với nhau. Nhưng em không hiểu, em mãi không hiểu. Anh đâu thể nói thẳng ra sự thật đấy. Anh nhìn đôi mắt ngơ ngác của em mỗi khi ai đó gọi tên, anh ghét chúng. Nhìn em ngây thơ đến phát tội và anh đành sửa lại cách gọi tên em.
Anh chẳng hiểu tại sao em lại quan trọng chuyện tên gọi với anh như thế. Anh hi vọng anh không phải người duy nhất, nhưng ai biết được cơ chứ. Có lẽ em đã nói thế với nhiều người rồi. Có lẽ cũng là trong hoàn cảnh như lúc em nói với anh...
"Dan - neo", em chống cằm nhìn anh mặc áo. Chúng mình vừa làm tình xong, em đang nằm trên giường anh, chăn đắp hờ qua eo và khoác vội một chiếc áo vào người, chẳng rõ là áo anh hay áo em.
"Tên của em là Dan - neo, không phải Dan - Ni - El"
Anh nhìn em, hệt như một chú mèo mơ ngủ. Đầu lưỡi em cuộn tròn rồi đẩy nhẹ ra, khoang miệng hơi hé, hai âm tiết, "Dan - neo"
"Ni - el", anh vô thức gọi theo, giọng anh mềm oặt vì em đẹp quá, "Neo khó đọc quá, anh gọi Ni-el nhé?"
Anh nói dối đấy.
Anh không muốn nghe theo lời em. Chúng ta là gì của nhau cơ chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
kept me up all night (how the bed smelt like you)
FanfictionAnh lại gọi tên em, hai âm tiết, hé mở môi, khẽ đẩy lưỡi xuống dưới, "Niel"