Nhà hàng sang trọng, tiếng dương cầm du dương lay động lòng người, còn có từng đôi từng đôi ngồi ăn dưới ánh nến, này hết thảy, đều là cơ hội tuyệt vời để cầu hôn.
-Tỉnh Đào, tôi thật sự yêu cậu, hãy gả cho tôi đi.
Du Trịnh Nghiên bỗng nhiên lấy từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ, đưa đến trước mặt Bình Tỉnh Đào mở ra.
Bình Tỉnh Đào lẳng lặng nhìn Du Trịnh Nghiên, hoàn toàn không có ý muốn tiếp nhận nhẫn.
-Trịnh Nghiên, thật xin lỗi, chiếc nhẫn này, tớ không thể nhận.
Nhiều năm qua, nàng vẫn biết Trịnh Nghiên có tình cảm với mình, cũng biết cô ấy luôn luôn một lòng đợi nàng, chỉ là, trong lòng nàng vẫn còn bóng hình của một người.
-Tỉnh Đào, đáp ứng tôi đi. Tôi biết tôi không có lời ngon tiếng ngọt nhưng tôi sẽ dùng hành động chứng minh cho cậu thấy, gả cho tôi là quyết định chính xác. Tôi sẽ dùng cả đời để chăm sóc, bảo vệ cậu.
Du Trịnh Nghiên vẫn cương quyết giữ nguyên tư thế cầm nhẫn, ánh mắt thâm tình nhìn Bình Tỉnh Đào.
-Trịnh Nghiên, tớ thực sự xin lỗi.
Có chút bi thương nhìn Du Trịnh Nghiên, Bình Tỉnh Đào bỗng nhiên nhớ đến Kim Đa Hân.
"Đa Hân, chị muốn ở bên cạnh em, em có biết không?"
-Vì cái gì?
Hoàn toàn không nghĩ đến Tỉnh Đào sẽ cự tuyệt mình như vậy, vẻ mặt Du Trịnh Nghiên vừa kinh ngạc xen lẫn bi thương mà nhìn nàng.
-Tớ... vẫn yêu một người. Cho nên, Trịnh Nghiên, tớ thật có lỗi với cậu.
-Không có khả năng!
Trịnh Nghiên thu tay về kích động nói. Nhiều năm như vậy vẫn luôn bên cạnh nàng, Tỉnh Đào thích ai, không lẽ bản thân cô không biết.
-Tỉnh Đào, tôi thầm nghĩ biết vì cái gì cậu cự tuyệt. Cậu không cần tìm loại lí do này.
-Tớ không nói dối, người tớ thích cậu cũng biết mà.
Vẻ mặt bình tĩnh của Tỉnh Đào làm Trịnh Nghiên nghi hoặc. Ánh mắt còn có chút bi thương, tại sao người ấy luôn trốn tránh nàng.
-Tôi cũng biết sao?
Du Trịnh Nghiên nhíu mày suy nghĩ về tất cả mọi người cả hai cùng quen biết, nhưng chính là nghĩ nửa ngày vẫn không thể rõ ràng.
-Đi ra ngoài nói đi.
Bình Tỉnh Đào đứng lên đi ra ngoài, không khí như vậy làm cho nàng cảm thấy thật khó chịu, bởi vì, không phải là cùng người mình yêu chung một chỗ.
-Tỉnh Đào, cậu nói xem, người kia rốt cuộc là ai?
Du Trịnh Nghiên đem xe chạy ra bờ biển, hạ cửa kính để gió biển thổi vào.
Bình Tỉnh Đào thở dài, tay đặt lên cửa kính xe, chống cằm nhìn ánh trăng.
-Cậu vì sao lại muốn hỏi nhiều như vậy?
-Tôi chính là muốn biết, tôi thua trong tay ai.
Không nhìn Bình Tỉnh Đào, Du Trịnh Nghiên duy trì tư thế nhìn về phía trước, thật kiên định nói.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Longfic] SaiDa - Cấp Trên Là Tỷ Tỷ
FanfictionVăn án: Sáu năm trước, nàng là lão sư của cô. Ba năm trước, nàng là cấp trên của cô. Hôm nay, nàng là người yêu và là tương lai của cô. Nguyện chấp tử chi hữu, dữ tử giai lão. (Nguyện nắm tay nhau, bên nhau đến đầu bạc răng long).