Hai chúng tôi ai về phòng nấy. Khi còn một mình, những lời cảnh báo của anh làm tôi lấn cấn. Thật lòng thì ở nơi này còn vui chán so với trên Trạm, nhưng xét về logic, anh đúng. Tôi hỏi Hệ Thống xem nó đã chuyển lời thông báo đấy cho anh chưa, Hệ Thống đáp rằng đã chuyển. Có lẽ anh suy luận và muốn đảm bảo sự an toàn, nên không hộc tốc kiếm tôi mà cứ bình thản. Nhưng dù gì đi nữa, sớm thôi, khi anh thông báo cho tôi biết, gõ cửa gọi tôi đi, thì đấy là lúc tôi được giải thoát khỏi gánh nặng nhỏ mà vô hình, luôn trì tôi xuống.
Anh đã dặn tôi nên chuẩn bị, anh cũng cần sắp xếp vài thứ, và "Họ phát tín hiệu như vậy không đồng nghĩa khi ta trả lời họ sẽ đáp xuống ngay.". So với sự chờ đợi trong lúc đến sao Hỏa, sự chờ đợi trong lúc đến Europa, hay sự chờ đợi trong trạng thái mê man, thì mỗi giây phút trôi qua là từng mạch máu trong người tôi căng ra, cảm tưởng chỉ cần một vết cách thôi thì máu tôi sẽ túa ra ngoài lênh láng. Đơn giản trong huyết quản này đây không chỉ đơn giản có máu, mà còn có sự chờ đợi, niềm hi vọng cùng nỗi lo lắng với cường độ khủng khiếp so với những gì trái tim bé nhỏ này có thể chịu nổi. Dẫu sao trước giờ tôi chỉ là kẻ theo đuôi mà thôi. Nhưng lần này, quyết định sống còn này, do tôi thuyết phục anh. Đáng không? Cái này tôi tự tin trả lời là có. Vì đến bao giờ sẽ có đội giải cứu hay bất kì thông điệp tương tự lan đến cái nơi xa xôi lẩn khuất này? Mỗi nhịp thở trôi qua, tôi cảm thấy tức ngực hơn. Tôi nắm chặt ra giường, rồi lăn qua lăn lại, rồi bật dậy đi lòng vòng trong phòng, rồi đến khi mệt quá thì ngồi xuống, rồi lại lặp lại, chỉ bởi luẩn quẩn trong đầu luồng suy nghĩ: Sắp rồi.
Có tiếng gõ cửa, tôi ào đến ngay. Giống như thể được cởi trói.
Anh đứng thẳng người, trông vô cùng đáng sợ và lạnh lùng. Đôi mắt anh như những đêm đông, lạnh lùng tàn khốc và chẳng có những sợi nắng yếu ớt của tâm sự bên dưới nữa. Niềm hạnh phúc trong tôi bị quét đi nhanh chóng. Tôi vội hỏi anh có chuyện gì, anh đáp:
"Như đã nói, tôi không tin họ, hay nói chính xác là nguồn gốc tin nhắn kia."
"Nhưng anh đã hồi đáp chưa?"
Anh gật đầu. Tôi nóng ruột hỏi.
"Họ đến ngay, nhanh một cách kì lạ, cứ như thể biết chúng ta đang ở trên Europa."
Tôi không biết phải trả lời anh ra sao, trừ khả năng khả dĩ rằng có lẽ tình cờ họ tiến vào hệ mặt trời và đang đi ngang sao Mộc.
"Cho nên đế cho an toàn, đây là một món vũ khí. Tôi sẽ chỉ cô cách sử dụng."
Đó là một loại gậy ngắn, dài khoảng nửa thước, màu đen và làm từ kim loại, nhọn dần về một đầu.
"Cô thấy cái nút đỏ này không? Đúng rồi, cầm tay ở bên dưới, chĩa mũi nhọn về đối tượng gây nguy hiểm, từ đầu mũi nhọn sẽ bắn ra một đầu thuốc tê cực mạnh, bay nhanh như đạn và có khả năng đâm xuyên cực cao, nên cô an tâm nó sẽ xuyên được các loại giáp kim loại. Nhược điểm của thứ này là nạp đạn cực kỳ mất thời gian, thêm nữa mỗi cây như này chỉ có thể bắn được một lần."
"Thế anh có gì?"
"Không sao đâu, vì cô không có khả năng tự vệ nên tôi lập tức vào kho lấy thứ này ra. Dẫu sao những thứ phức tạp và nguy hiểm có khi phản tản dụng. Tôi không nghĩ cô khả năng bắn súng áp lực hay dùng lựu đạn trọng lực và những thứ tương tự, nên đây là thứ thích hợp nhất..."
BẠN ĐANG ĐỌC
Chuyện Của Hai Người Trôi Dạt Trong Vũ Trụ
Bilim KurguTrái Đất nổ tung, chỉ còn tôi với anh cùng nhau lang thang trong trạm không gian, chậm chạp trôi lạc trong vũ trụ. Note: Truyện một số chương khá dài theo tiêu chuẩn Wattpad nên mình sẽ ngắt nó ra để các bạn dễ đọc. Cover: @aretec-te