Chương 1: Tâm tình

3.9K 128 39
                                    

"Quán bar hôm nay thực đẹp."

Jane khẽ cười một chút, đảo tay xung quanh li rượu trên bàn. Đôi mắt nhắm lại để cảm nhận thật rõ ràng cái hương vị nồng nàn và đem lại thú tính một cách man rợn ấy: Máu. Mùi hương của nó quyến rũ một cách khó cưỡng, cả những tiếng khóc van cầu cũng là một bộ đôi khó cưỡng với những mùi hương ấy.

Tâm tư hôm nay cô có chút vui vẻ, nên cô không giết quá nhiều người, chỉ giết 2/3 thôi. Còn 1/3 cô muốn thấy chúng nhìn thấy cảnh tượng này cùng mình, huống hồ ngắm một mình thật sự rất chán. Lúc nào cô cũng phải thấy những thứ đẹp đẽ một mình, cho nên tối nay nên đổi hương vị một chút.

Tên chủ quán mặt không còn chút máu nào, hắn vẫn đang cố làm lơ đi mọi thứ mà bản thân mình vừa chứng kiến cùng những vị khách còn sống sót dưới bàn tay của một kẻ sát nhân tuyệt sắc. Một tuyệt sắc ẩn mình dưới lớp mặt nạ không có con mắt, làn da trắng được tôn lên bởi mái tóc xoăn đen dài tới hông, chiếc áo hoddie đen được bỏ mũ xuống và chiếc quần legging bó, đủ để nói lên những điểm không thể chê trên cơ thể.

Điểm oán trách nhất, hận rằng không thể che bởi lớp mặt nạ: Cô đang cười một cách thỏa mãn và điên dại với việc cô cho là trò đùa ban nãy, cũng chỉ là để thỏa mãn thú vui của bản thân. Jane liếc tên chủ quán khiến hắn hồn bay lạc phách, cô nhẹ lướt tới chỗ hắn, cầm con dao găm vuốt ve trên chiếc cổ của tên kia mà thấy thực đáng thương cho chiếc dao xinh xắn của mình.

"Từ đầu tôi đã nói là không thể lồi lõm với khách hàng rồi sao? Hay ông muốn tạ lỗi với khách bằng cái đầu của mình đây nhỉ~ Tôi nóng lòng muốn biết lắm." Giọng nói khiêu khích, mang đậm đà sự khao khát giết người của cô vang lên cho tên chủ quán chớp mắt cũng không dám. Đặc biệt là khi đối mặt với ánh mắt dưới tấm mặt nạ kia

Hắn khẽ quay ra nhìn cô: "Anh ta thực có tới.... 15 phút trước khi cô tới đây... rồi đi đâu đó theo hướng Bắc phố đối diện..." Miệng hắn run cầm cập, nhìn mạng sống của mình dường như mỏng mảnh tới mức chỉ cần lướt qua thì hắn cũng gặp Diêm Vương ngay tức khắc.

Jane nhanh chóng vui vẻ cười, cô cất đi con dao vào túi áo to đùng của mình. Cô nhìn lão, thì thầm "Cẩn thận đầu ông nhé! Ngẫu hứng tôi có thể tới đây lại đấy!" Jane đe dọa hắn, chỉ nói mấy dòng đơn giản đó mà khiến hắn lúng túng tay chân, gật đầu lìa địa.

Cô vừa đi vừa hát trên đường bản ballat nhẹ gần đây cô hay nghe thấy trên đài mỗi khi giết được tên nào đó. Jane hí hứng nghĩ tới phương thức tra tấn tên kia một cách thô bạo: thắt cổ ư? Thực tầm thường. Hay là dìm hắn xuống nước? Mất thời gian ghê....

Cô chỉ híp mắt cười cái cảm giác thỏa mãn khi thấy hắn thực sự bại trận dưới tay cô- Jane The Killer này. Cái cô muốn thấy là sự cầu xin và van nài như một con vật quỳ dưới chân chủ nhân mình, cảm giác đó lúc nào cũng là cảm giác tuyệt nhất.

Đi tới con ngõ đen nhỏ, cô lại càng phấn khích hơn khi biết rằng chỉ cần hết con ngõ này là sẽ tới được phố đối diện, lúc đó cô tha hồ được phép chém giết mà không cần quan tâm tới bọn nô lệ của pháp luật. Cô vẫn nhớ lần trước mới giết người có chút để rửa tay vậy mà đám cảnh sát đó đã nhảy ra đòi bắt cô, đúng là không biết thương hại phụ nữ yếu đuối mà.

[Fanfic-Drop] Jeff& Jane The Killer- Một đời không hoàn mĩ.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ