CHƯƠNG 7:GÂY KHÓ DỄ

77 1 0
                                    

Lịch trình đựơc bố trí dày đặc. Sau khi ký hợp đồng, sau hàng loạt căng thẳng, hồi hộp, Úc Noãn Tâm chính thức quay những thước phim đầu tiên. 

Trong phòng thay trang phục, Ngu Ngọc khoác trên người một chiếc váy tuyệt đẹp. Chất liệu của nó là loại tơ lụa thượng đẳng, vô cùng mềm mại, được thiết kế dành riêng cho cô, mà khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng của cô cũng do những bậc thầy bậc nhất trên thế giới thủ bút. 

Cô là một diễn viên hấp dẫn, có khí phách của một diễn viên ngôi sao trong làng giải trí. 

"Ngu tỷ tới rồi đó sao, tốt, tốt, chúng ta lập tức bắt đầu." Đạo diễn vừa thấy Ngu Ngọc lập vội vàng tiến đến cười tươi như hoa. 

"Ừ, được rồi, Úc Noãn Tâm đâu? Thế nào lại không thấy cô ta vậy?" Ngu Ngọc đảo mắt, nhìn quanh một lượt. Đôi mắt đẹp lộ ra tia bất mãn 

Đạo diễn vừa nghe thấy vậy, lập tức hắng giọng quát to: "Úc Noãn Tâm, Úc Noãn Tâm. Còn chưa hoá trang xong sao? Tại sao lại thế? Tưởng mình là người tai to mặt lớn hay sao mà muốn Ngu tỷ chờ..." 

Đang quát thì thấy một bàn tay ngọc nhỏ nhắn, trắng nõn vén màn che lên.

Úc Noãn Tâm đã mặc hóa trang bước ra ngoài. Một thân y phục lụa trắng, sắc mặt như bạch ngọc, nhan sắc yêu kiều tựa như hoa buổi sớm, trang sức vô cùng đơn giản mà thanh cao thoát tục. Trên cổ nàng chỉ đeo chuỗi ngọc trai phát sáng nhàn nhạt, ánh lên tương xứng với sắc mịn màng như ngọc mài của nàng. 

Tóc dài chỉ buộc đơn giản, qua loa, buông hờ hững trên vai. Nàng trời sinh khí chất thanh cao, sau khi mặc trang phục cổ trang vào, quả thực khiến toàn trường quay đều ngừng thở. 

"Đạo diễn, Ngu tiểu thư, tôi không có ý gì đâu, vừa nãy không thấy chuỗi ngọc đâu cả, vừa mới tìm lại được…."Úc Noãn Tâm tiến đến, giọng đầy áy náy. 

"A, không vấn đề, không vấn đề gì, cô không sao là tốt rồi". Thái độ của đạo diễn lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, hai con mắt sáng rực nhìn Úc Noãn Tâm. 

Không chỉ riêng mình đạo diễn mà hầu như nhân viên xung quanh cũng bị vẻ đẹp kinh diễm của nàng hấp dẫn. 

Ngu Ngọc vốn đã bất mãn, lại thấy trang phục Úc Noãn Tâm hơn mình, cô ta không khỏi lo nghĩ Úc Noãn Tâm cứ như vậy cướp giật danh tiếng của mình. 

"Ai cho cô mặc đồ trắng?" Tiếng nói gay gắt cắt ngang bầu hông khí. 

"A, Ngu tỷ, khí chất Úc tiểu thư tương đối hợp với màu trắng, tôi chính là người chọn bộ trang phục này !" Nhà tạo mẫu nhanh chóng bước lên phía trước nói. 

"Đổi lại." Giọng nói của Ngu Ngọc lộ ra sự bực bội tột độ. 

"Nghe tôi nói Ngu tỷ à, cô ấy mặc bộ váy này rất hợp, cứ để nguyên thế này lên hình có được hay không?" Đạo diễn lập tức tiến đến cười làm lành. 

"Để nguyên như vậy quay phim ư? Tốt nhất ông nên rõ ràng đâu mới là diễn viên chính. Chẳng lẽ mắt ông để trên đầu hay sao mà không thấy màu sắc quần áo của cô ta đối chọi hoàn toàn với tôi?" Ngu Ngọc càng nói càng lớn tiếng, ra sức quát to át đi. "Cô….." 

Bảy Ngày Ân ÁiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ