http://namcungdiepy.wordpress.com/category/first-love-fi/page/7/
First Love
Tác giả: Cửu Dạ Hồi
Huỳnh Lỗi (diễn viên, giáo sư của Học viện ĐA Bắc Kinh) nói, đây là quyển sách thích hợp nhất cho người “Đã trưởng thành, đã trải nghiệm, ngỡ như mình đã sắp quên mất người đầu tiên” đón đọc.
Dẫu cho tuổi xuân rồi sẽ qua đi, duy chỉ có luồng sáng dìu dịu của “Tình yêu đầu tiên”, đủ làm bạn ấm áp cả đời.
Cùng với câu chuyện của “First Love”, tìm lại hình bóng đầu tiên, thuần túy nhất của bạn.
Lời dẫn đầu:
Thưở đầu đời thì sẽ không biết yêu?
Không. Tình yêu thưở ban đầu gọi là Tình yêu đầu tiên, đó là tình cảm tươi đẹp nhất.Đó là tình yêu mà bất luận là
người bình thường đến đâu,
người đã mất đi tín ngưỡng tình yêu,
người đã lún sâu trong cuộc sống hiện thực,
người đã biến thành ký hiệu của xã hội,
cũng đều nhất định đã trải qua.Bởi vì đã từng có tình yêu đầu tiên, cuộc sống của chúng ta mới luôn có một ngọn đèn không tắt.
Luồng sáng mỏng manh này, đủ làm ấm áp lòng ta, chúng ta cũng đều đã từng hạnh phúc.Phần 1 – Tốt nhất không gặp nhau, như thế sẽ không phải yêu nhau
Bắc Kinh quá rộng lớn, đi đến đâu cũng cảm thấy rất xa, nhớ đến ai cũng cảm thấy rất xa. Do đó Ôn Tĩnh cứ luôn thử không nhớ đến Đỗ Hiểu Phong, cố tình mang tình cảm 7 năm đó nén lại thành một viên đá bé tí, vứt qua phía bên kia thời gian. Khi nói chuyện với người khác, cô cũng chỉ cười nhẹ một cái. Nhưng cô biết rằng, rõ ràng không phải thế.
(1)
Ôn Tĩnh nằm trên giường, nghe hết bài “Bắc Kinh chào đón bạn” mà cô chỉnh làm chuông báo thức, rồi mới lề mề bò dậy.
Hôm nay là ngày cuối tuần, tuần trước các bạn học thời phổ thông đã đưa thông báo trên “Mạng nhân nhân” (1 trang web của TQ, tựa như facebook), hẹn hôm nay gặp nhau, nghe nói đây là lần họp đầy đủ rất hiếm có, nghĩ lại cũng phải, ngay cả một người đã nhạt dần trong tâm trí của bạn bè như cô mà cũng được gửi thông điệp đến, chứng tỏ buổi gặp mặt này đích thật là rất có quy mô.
Vốn dĩ Ôn Tĩnh không muốn đi, so với việc cùng bạn học cũ nhớ lại chuyện xưa, cô muốn ở nhà ngủ một giấc hơn. Cô không có nhiệt tình như Tô Tô, làm việc rất cực nhọc, cộng thêm thời gian chen chúc trong tàu điện ngầm, mỗi ngày Ôn Tĩnh có ít nhất 12 tiếng đồng hồ là ở bên ngoài. Thủ đô Bắc Kinh to lớn với đầy những dấu tích lịch sử mà bấy lâu nay được cô xem là niềm tự hào, giờ đây lại trở thành một gánh nặng.
Bắc Kinh quá lớn rồi, đi đến đâu cũng cảm thấy rất xa, nhớ đến ai cũng cảm thấy rất xa. Do đó Ôn Tĩnh cứ luôn thử không nhớ đến Đỗ Hiểu Phong, cố tình mang tình cảm 7 năm đó nén lại thành một viên đá bé tí, vứt qua phía bên kia thời gian. Khi trò chuyện với người khác, cũng chỉ giả vờ xem đó là niềm si mê ngây ngô của thời niên thiếu, nhoẽn môi cười nhẹ, rồi cảm thán hai tiếng phải chi đời người chỉ như lúc mới gặp.