1. Oán hận gặp nhau
Tên của Thẩm Dạ Hành và Tô Cẩm Y kỳ thật nên đổi cho nhau mới phải. Thẩm Dạ Hành là tiểu vương gia của Mục Vương phủ, từ nhỏ cẩm y ngọc thực. Trong kinh thành
người đều biết Thẩm Dạ Hành thông hiểu quần tịch (sách vở), thiên về thơ văn, phú bút chi lệ, hoàn thành chỉ trong chốc lát. Lại có danh xưng riêng là "Ngọc mạo Phan lang", mỗi khi đi ra ngoài, kinh thành quý nữ tranh nhau ném hoa biểu lộ tình cảm xung quanh đường, lại có người làm thơ đùa nghịch viết: "Thẩm lang xa dục mãn, vô nại trịch hoa hà."
Tô Cẩm Y lại là một tên trộm. Nhưng nàng khoe khoang trộm cũng có đạo, không trộm của người sống, chuyên trộm của người chết, mỗi khi đêm khuya vắng người liền nhân cơ hội mà đào phần mộ của người. Nàng trộm cũng không phải là mộ bình thường, mà là hoàng lăng của các triều đại. Ngọc tử đàn khắc tùng lộc* khảm như ý của Hạ triều, thương cẩm thạch của Thương triều, ngọc phượng văn đao của Tây Chu Yến quốc, chim giẻ cùi ngậm hoa bội bằng bạch ngọc của Chu triều, phàm thuộc loại nhiều, tất cả đều tùy ý rải rác trong đại trạch Chu Tước Hạng năm của nàng, toàn bộ làm đồ chơi bình thường.
(*: Chữ "Lộc" (con Hươu) và Lộc trong (tài lộc) là đồng âm nên tượng trưng cho tài lộc. Cây Tùng tượng trưng cho sự kiên cường vượt qua gió rét có thể tránh được tà và là biểu tượng cho sự trường thọ, bền lâu. Cho nên tùng lộc có nghĩa là "lộc thọ song toàn".)
Thẩm Dạ Hành lần đầu tiên nhìn thấy Tô Cẩm Y là ở sòng bạc Ngọc Câu. Đổ phường này nhưng lại cùng nơi khác có bất đồng. Trước có một tôn chỉ, trên đại môn (cửa chính) sơn đỏ treo một bộ câu đối: "Thủ quyển chân châu thượng Ngọc Câu, y tiền xuân hận tỏa trọng lâu." Đây hảo hảo là lời mỹ nhân khuê oán cuốn mành, treo ở cửa sòng bạc lại là một ý cảnh khác: cầm trân châu đến đánh bạc chính là thua sạch quần rồi ôm hận cũng đi không cởi. Khi đó Thẩm Dạ Hành mười chín tuổi dời bước thành thơ, đang vui đùa cùng những con cháu nhà giàu khác, cũng ra vào thanh lâu sở quán, hàng đêm sênh ca, cũng ăn uống chơi gái đánh bạc không việc nào không tinh. Trên phố lại càng lưu truyền lời ái mộ hắn: ""Mãn nạch cung yêu tiêm tế. Niên kỷ phương đương kê tuế. Cương bị phong lưu triêm nhạ, dữ hợp thùy dương song kế. Sơ học nghiêm trang, như miêu tự tước thân tài, khiếp vũ tu vân tình ý. Cử thố đa kiều mị. Tranh nại tâm tính, vị hội tiên liên giai tế. Trường thị dạ thâm, bất khẳng tiện nhập uyên bị. Dữ giải la thường, doanh doanh bối lập ngân giang, khước đạo nhĩ tiên thụy." Một nhân vật phong lưu tuyệt vời. Chỉ là vị Thẩm tiểu vương gia này bất luận chơi cái gì, cũng so với người khác dư ra ba phần hào khí, bảy phần nhã trí. Đánh cuộc đêm đó do hắn làm cái, tiền đặt cược trên đài cũng là đủ loại: có bình Thất Bảo Lưu Ly của Như Ý phường, trấn chỉ (cái chặn giấy) Hà Hủy Hiên Kim Sư, bội kiếm Bích Lạc đã từng là tùy thân của đệ nhất thiên hạ khoái kiếm Tằng Dụng, Dạ Minh Châu tiền triều Hoàng quý phi dùng để chiếu sáng khi tắm rửa. Phương pháp đánh cuộc lại quá mức đơn giản: ném súc sắc, so lớn nhỏ. Khi mọi người đang muốn bắt đầu, lúc này lại đi tới một thiếu nữ quần vải cài trâm, ước chừng mười bảy mười tám tuổi. Nói về ngũ quan nàng chẳng qua dung mạo thuộc hạng trung, chỉ là mọi người đều nhìn chằm chằm nàng. Nhắc tới cũng đơn giản, không khí hôm nay chính là khoan dung với nữ tử, một thân một mình đến đánh bạc cũng hiếm thấy. Mọi người mắt sáng như đuốc, nàng không mảy may quan tâm, trực tiếp đi tới trước mặt Thẩm Dạ Hành nói: "Ta với ngươi đánh cuộc, một ván luận thắng thua." Nói xong liền đem Bạch Ngọc Liên biện hình phát quan trên đỉnh đầu nhẹ nhàng đặt ở trên chiếu bạc. Cũng là dùng Dương Chi Bạch Ngọc, chạm trổ cực kỳ tinh tế, chẳng qua là ngọc sắc mới tinh, không coi là đồ gì đáng tiền. Bất quá ngọc sắc trơn bóng thanh khiết, hình chế đặc thù cũng làm người ta xem mà lòng vui mừng. Thẩm Dạ Hành cười đến hào phóng, sảng khoái nói: "Hảo, nếu cô nương thắng, tất cả đồ vật trên đài này cô nương cứ mang đi." Ai ngờ cô nương áo xanh kia lại lắc đầu nói: "Ta không cần những thứ này. Nếu là ngươi thua chỉ cần đáp ứng ta một chuyện." Thẩm Dạ Hành thấy vẻ trầm tĩnh trên mặt nàng, đoán được đối phương có chuẩn bị mà đến, sao chịu dễ dàng đáp ứng loại đánh cuộc này. Không ngờ cô nương kia lại nói: "Ta muốn ngươi làm chuyện chỉ đối với ta có hại, sẽ không hại đến ngươi nửa phần. Nếu sau khi ta nói ra, Thẩm công tử cảm thấy những lời này không đúng, chi bằng cứ việc nuốt lời." Dưới đọi đèn, vẻ mặt nàng sáng ngời, trên vầng trán có cỗ hào khí lời hứa đáng giá nghìn vàng ít có ở nữ tử. Cô nương nhà người ta đã lên tiếng như vậy, Thẩm Dạ Hành nếu không đáp ứng, không khỏi quá mức hẹp hòi bị người nhạo báng. Lúc này hắn lập tức cười đồng ý. Thẩm Dạ Hành đối với "sắc nghệ song tuyệt" luôn luôn rất có lòng tin, "sắc" tự nhiên là gương mặt này của hắn, "nghệ" chính là đổ kỹ. Bản lĩnh ném súc sắc của hắn chính là học của lão bản Ngọc Câu phường Tiết Tố lúc năm tuổi. Tiết Tố còn được gọi là "Diêm Vương đổ", người trong giang hồ đều nói: thiên hạ không có người dám đánh cuộc với Tiết Tố, cũng không dám thế chấp tài sản với Tiết Tố, cho dù đánh cuộc mạng với Diêm Vương đổ hắn cũng sẽ không nhíu mày. Ai ngờ ván này, Thẩm Dạ Hành lại thua, ném "ba, bốn, năm". Vị cô nương kia lại dễ dàng ném liền ba cái ra sáu điểm đỏ tươi. Thẩm Dạ Hành trong lòng biết đây là do đối phương bôi thiết lên, chỉ là đồ dùng để đổ canh bạc này là của mình, muốn nói đối phương động tay chân, thật sự có hơi gượng ép. Huống chi việc đã đến nước này, hắn đã không còn đường lui, chỉ đành phải nói: "Cô nương cần tại hạ làm chuyện gì?" "Rất đơn giản. Thẩm công tử đến nhà ta, sớm chiều cùng ta ở chung một phòng ba tháng. Ba tháng sau Thẩm công tử có thể tự đi." Cô nương kia thần sắc thản nhiên lại nói ra những lời như vậy. Chẳng những mọi người nghe thấy liền ồ lên, mà đến Thẩm Dạ Hành cũng không khỏi vô cùng kinh ngạc. Quả thật như nàng nói lúc trước, việc này đối với Thẩm Dạ Hành chẳng qua là lại thêm một đề tài câu chuyện phong lưu trên phố, nhưng với vị cô nương này là hủy hết danh dự cả đời. Nàng lại trước mặt mọi người không có chút nào che dấu nói ra. Nữ tử yêu thương nhung nhớ Thẩm Dạ Hành nhiều vô kể, lâu ngày ánh mắt hắn tự nhiên kén chọn, hơn nữa huống chi chính hắn ngày thường lại tốt như vậy. Thẩm Dạ Hành không khỏi lại tinh tế đánh giá nàng từ đầu đến chân một phen. Nhưng cảm thấy nàng ngoại trừ dáng người thon thả, diện mạo có hơi bình thường quá mức, không có một nơi nào hấp dẫn khác. Chỉ là đánh cuộc nguyện chịu thua, hắn sảng khoái đáp ứng nói: "Tại hạ tuân lệnh." Vì thế Thẩm Dạ Hành chuyển vào trạch tử Chu Tước Hạng của Tô Cẩm Y. Với người gia cảnh bình thường, tòa nhà lớn như vậy đã coi là hào phóng, còn đối với Thẩm Dạ Hành đã quen ở Vương phủ lại là xem thường. Đại môn Mục Vương phủ có năm gian, chính điện bảy gian, hậu điện năm gian, hậu tẩm bảy gian, hai bên có điện thờ phụ, hình thành nhiều tứ hợp viện, sau có hoa viên thủy tạ. "Khu nhà cao cấp" của Tô Cẩm Y tự nhiên xem không vừa mắt hắn. Thẩm Dạ Hành tưởng rằng Tô Cẩm Y chỉ cầu vài đêm vui vẻ, nhưng không ngờ hai người ở chung một phòng suốt ba ngày, nàng mặc dù không tránh kiêng kị cởi áo nới dây lưng ở trước mặt hắn, lại càng không có động tác nào vượt khuôn phép. Bất quá ở mấy ngày, Thẩm Dạ Hành liền không kiên nhẫn được nữa. Chuyện đầu tiên, Tô gia không có lấy một người hầu sai bảo, ngay cả một nha đầu thô sử cũng không có, đây đối với Thẩm công tử đã quen "kim nô bạc tỳ" (người hầu thân cận) mà nói khổ không thể tả. Lúc đầu hắn còn không quyen sai sử Tô Cẩm Y, dù sao người ta cũng là chủ nhân nơi này. Ở ước chừng được mười ngày, Thẩm Dạ Hành suy nghĩ nếu khắp nơi tìm Tô Cẩm Y gây phiền toái, may ra hắn có thể sớm ngày thoát thân. Cho nên Thẩm Dạ Hành liền bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến. Hắn đối với thức ăn thập phần coi trọng, buổi sáng muốn ăn trái cây tươi, buổi tối thì không rượu không vui. Thẩm Dạ Hành nói một câu muốn ăn vải, Tô Cẩm Y chẳng biết dùng biện pháp gì, chính là vải quải lục tươi trong cung cũng không có, nàng cũng lấy đến. Thời tiết nóng nực, hai người ở trước ao hoa sen hóng mát. Thẩm Dạ Hành tay cầm đĩa Liên Diệp thạch anh, ăn quải lục ướp lạnh bên trong, ấm giọng nói:" Quải lục này không tệ, rượu lần trước cũng không dễ uống thế này." Tô Cẩm Y cho hắn uống chính là rượu ủ men nguyên chất đắt tiền độc nhất vô nhị của Ngọc Dịch phường ngự ủ trong cung mà Thẩm Dạ Hành uống lại chán ghét. Tô Cẩm Y nghe vậy không nói một lời. Đêm đó đang lúc ăn cơm, Thẩm Dạ Hành thấy cánh gà gỗ trên bàn bát tiên đặt một bình nhỏ bằng ngọc có hình hoa sen, không ngờ đó là ngự ủ trong cung. Hắn kinh ngạc nhìn thần sắc thản nhiên của Tô Cẩm Y, thầm nghĩ: trong cung đề phòng sâm nghiêm ra sao, nàng chỉ bởi vì mình thuận miệng nói một câu liền tự nguyện mạo hiểm, ngay giữa ban ngày lén xông vào cấm cung chỉ vì trộm một bình rượu này. Thẩm Dạ Hành là một người có mắt nhìn, bằng nhãn lực của hắn tự nhiên có thể nhìn ra trong nhà Tô Cẩm Y tùy tiện bài biện một thứ đều là vật phi phàm. Có một vài đồ vật hắn mặc dù chưa từng thấy nhưng cũng có đọc trong sách, tự nhiên có thể nhận ra lai lịch. Việc Tô Cẩm Y làm, hắn cũng đoán được tám chín phần mười. Hắn thân đệ tử thế gia, lại là cận chi của hoàng thất, ngay cả người trong giang hồ biết võ công cũng bất đồng giống nhau, trong bụng rất là xem thường việc làm của Tô Cẩm Y, cảm thấy đào mộ phần quá mức thất đức. Theo như Thẩm Dạ Hành biết, ngự ủ này ngay cả thần tử thân cận nhất hoàng đế Đường Ca cũng chưa từng được thưởng, tuyệt đối sẽ không lưu truyền ra khỏi cung. Hắn vừa liếc mắt một cái liền khẳng định rượu này là do Tô Cẩm Y trộm đến. Bất luận Thẩm Dạ Hành làm khó dễ như thế nào, Tô Cẩm Y đối với hắn đều là hữu cầu tất ứng, vô vi bất chí (tỉ mỉ chu đáo). Nhưng càng như vậy, Thẩm Dạ Hành càng cảm giác phiền não. Từ sau khi Thẩm Dạ Hành tới, buổi tối Tô Cẩm Y cũng không ra ngoài, chỉ ở dưới đèn si ngốc nhìn hắn. Cũng không nói chuyện, cũng không làm việc, có đôi khi nhìn trọn một đêm, đăng truyện mới, chương mới, chống copy, truyện được đề cử tieu_hao↓ 06.04.2012, 13:15 Đoản văn dự thi Cuộc thi: Th đến tắt đèn nghỉ ngơi. Thẩm Dạ Hành càng cảm thấy sống một ngày bằng mà bằng một năm, mấy lần mở miệng muốn đi, đều bị Tô Cẩm Y mềm giọng tương cầu cản trở về. Một đêm này, Thẩm Dạ Hành thật sự chịu không nổi, liền nói: "Tô cô nương nếu cầu một đêm hoan hảo, tại hạ có thể phụng bồi." Không ngờ Thẩm công tử chủ động hiến thân, Tô Cẩm Y cũng không cảm kích, nàng chỉ chăm chú ngưng mắt nhìn nhãn tình của hắn, nói nhỏ: "Thẩm Dạ Hành chỉ tính toán bỏ ra một đêm, Tô Cẩm Y cầu chính là đêm an lành mãi mãi." Trong lòng Thẩm Dạ Hành chấn động. Hắn đương nhiên không phải lần đầu tiên bị cô nương nhà người ta lấy lòng, nhưng vẫn là lần đầu tiên có một nữ tử nói trắng ra như thế, kiên quyết cầu được thiên trường địa cửu với hắn, nhất thời cảm thấy hoang đường tức cười, lại không biết nên cự tuyệt như thế nào. Chớ nói thân phận hắn là thế tử Vương phủ, cùng nàng một tiểu dân phố phường địa vị thật sự quá mức chênh lệch, bỏ đi gia thế không nói, chính là mỗi ngày nhìn dung mạo bình thản của nàng, hắn cũng không có một tia động tâm. Cho nên Thẩm Dạ Hành im lặng không đáp. Tô Cẩm Y cũng không ép hắn. Chỉ là mỗi ngày gắp thức ăn cho hắn giặt quần áo xếp chăn cho hắn, thay hắn mài chút mực thơm. Tô Cẩm Y mặc dù biết chữ nhưng đối với thi từ ca phú hiểu biết có hạn, mỗi khi Thẩm Dạ Hành có thơ hay hoặc câu hay nàng chỉ biết nói hảo, lại nói không ra vế sau như thế nào. Thẩm Dạ Hành cảm giác rất không thú vị liền cũng không làm thơ nữa. Cứ như vậy ba tháng đối với Thẩm Dạ Hành là sống một ngày bằng một năm, với Tô Cẩm Y lại là cát chảy trên đầu ngón tay. Thẩm Dạ Hành vốn tưởng rằng Tô Cẩm Y sẽ lại quấn quýt si mê, ai ngờ ba tháng vừa đến, hắn vội vàng nói chuyển đi, Tô Cẩm Y một câu giữ lại cũng không có, chỉ cẩn thận thu xếp đồ đạc thay hắn, còn tặng toàn bộ đồ vật thường ngày hắn thích. Vì thế Thẩm Dạ Hành mang theo một Kim Lũ Ngọc Chẩm (gối ngọc làm bằng sợi vàng) vốn là thứ Tô Cẩm Y thích nhất mà hoàng hậu tiền triều đã dùng qua trở về Mục Vương phủ. Hắn vốn tưởng rằng chuyện hoang đường này liền xong hết rồi, ai ngờ Tô Cẩm Y căn bản không bỏ qua. Mục Vương phủ từ nay về sau vĩnh viễn sẽ không có ngày yên ổn. Tô Cẩm Y mặc dù không thông viết lách nhưng lại am hiểu sâu đạo phong hoa tuyết nguyệt. Ngày mùa thu, Thẩm Dạ Hành lâm triều điểm mão** đoạn hồi phủ lại phát hiện thư lý đặt ở trên thư án kẹp một cái lá đỏ. Mùa đông, sau khi ngủ trưa dậy liền phát hiện bình sứ Thanh Hoa vẽ đôi cá chép trên bàn phòng khách bên trong có vài cây Tuyết Hồng Mai. Thậm chí có lần hắn một mình ngủ thiếp đi trên giường thạch ở lương đình, khi tỉnh lại thì đang đắp một áo tơi thêu ngọc lan màu xanh kiểu nữ. Hắn nhận được soa sự của triều đình xuống Giang Nam khai thông đường sông, trên đường đi gặp giặc cướp, đối phương người đông thế mạnh khó thể địch lại liền có người không hiện thân thay hắn đuổi toàn bộ bọn người này.
**: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc.
Thẩm Dạ Hành vốn định cứ hàm hồ như vậy, dù sao hắn sẽ không tiếp nhận, lâu ngày nàng tự nhiên sẽ biết khó mà lui. Thời gian qua nhanh, một mùa xuân lại tới. Mấy ngày nay Mục Vương phủ thật là náo nhiệt, lễ nhượng nhược quán (dùng để gọi thanh niên 20 tuổi thời xưa) của Thẩm Dạ Hành khiến người hầu Vương phủ mỗi người bận đến mức dưới chân sinh gió. Hoàng hôn một ngày trước lễ nhược quán của Thẩm Dạ Hành, hắn đang ở thư phòng đọc sách lại cảm thấy có người nhìn hắn, chợt ngẩng đầu lên liền thấy Tô Cẩm Y đứng bên ngoài sân, hoa hạnh hồng nhạt rơi lả tả như mưa phía sau, nổi bật lên tố bào nàng đang mặc khiến cả người như một đầm nước tĩnh lặng. Tô Cẩm Y cười nhẹ với hắn, Thẩm Dạ Hành cũng không biết làm sao liền bước ra cửa phòng. Tô Cẩm Y mặc áo tơ nguyệt sắc, trên tay đang cầm một hộp gấm đỏ thẫm, cười đưa cho Thẩm Dạ Hành. Hắn vừa mở ra nhìn, dĩ nhiên là ngọc quan mà lần đầu tiên hắn thấy nàng mang đến sòng bạc Ngọc Câu. Lúc ấy hắn thua, tiền đặt cược của Tô Cẩm Y, hắn tự nhiên không có được. Ai ngờ hôm nay nàng lại tặng, ý tứ rất minh bạch, hi vọng lễ quan ngày mai hắn có thể đội. Nhưng hắn là thế tử Vương phủ, đeo quan (mũ) là do triều đình định chế, chạm rỗng tơ vàng, quan đính xuyết hai viên đông châu. Hắn vừa định từ chối, Tô Cẩm Y lại mở miệng: "Ta lúc gặp huynh lần đầu liền muốn tặng quà cho huynh, nhưng qua rất nhiều năm này mới tặng được." Thẩm Dạ Hành không biết, ngọc quan này nhìn như mới tinh, nhưng là một ngọc khí truyền thế niên đại rất xưa bị Tô Cẩm Y phá ra làm, họa suốt nửa năm mới khắc ra. Thẩm Dạ Hành nghi ngờ nói: "Lần đầu tiên gặp ta?" Tô Cẩm Y gật đầu, nói: "Chính là mười năm trước, ở thư viện Nhạc Linh thành đông." Thẩm Dạ Hành từ trước đến nay bác văn cường ký đã gặp qua là không quên được, chỉ là đại nữ mười tám thay đổi, hắn nhận thức không ra cũng là chuyện bình thường, bây giờ nghe nàng nói như vậy, điện quang hỏa thạch trong lúc đó đột nhiên phúc chí tâm linh, nói: "Ngươi chính là đứa nhỏ không có tiền tới trường, đứng ở cửa nghe lén rồi bị đuổi ra kia sao?" Chuyện này hắn còn nhớ rõ. Lúc ấy hắn bất quá là đi ngang qua, cảm giác đứa bé kia có lòng cầu học, liền tiện tay mà quản thôi. Hắn là thế tử Vương phủ, nói một câu tương đương một trăm câu của người khác, huống chi gã sai vặt đi theo hắn ngày đó rất có ánh mắt, lập tức liền cho tiên sinh bạc lấy làm tu bổ. Tô Cẩm Y nói: "Huynh không biết ta là ai, hỏi thăm huynh lại dễ dàng hơn hết. Từ đó ta liền muốn phải báo đáp huynh. Có tin tức về huynh tự nhiên đặc biệt nghe kỹ lưỡng. Lâu ngày ánh mắt lại càng không dời ra được." Ngừng lại một chút, nàng nhẹ giọng nói: "Sau ta lại thường đọc tên huynh một lần, đều cảm thấy đây là mục tiêu đã định trước." Thẩm Dạ Hành vốn định nói tên chẳng qua là trùng hợp thôi. Nhưng thấy nàng dưới ánh trăng hai mắt trong suốt như nước, trầm lắng nhìn hắn không thay đổi, cuối cùng lại không nói ra miệng. Thẩm Dạ Hành căn bản không biết Tô Cẩm Y đi khi nào. Hắn chỉ là cầm ngọc quan đứng ở trong đình nhìn hoa rơi thật lâu. Ngày hôm sau, đỉnh quan này tự nhiên không có dùng tới. Sau nhược quán tự nhiên phải thành thân. Lúc đầu Mục Vương phi muốn hứa hôn cho Thẩm Dạ Hành, bất đắc dĩ rất nhiều quan môi đến tận cửa Vương phủ, chính bà ngược lại hoa mắt mới kéo dài tới hôm nay. Chỉ là hôm nay cũng không nhất định phải quan tâm, Thái Hậu tự mình làm mai mối cho tôn nhi thương yêu nhất, làm mối chính là nữ nhi của Lễ bộ Thượng thư Lạc Uyên Lạc Khuynh Tuyết. Lạc Khuynh Tuyết vốn là mỹ nhân danh chấn kinh thành, lấy gia thế cùng dung mạo của nàng, nếu vào cung dễ dàng được làm một vị cung chủ. Chẳng qua là vị Lạc mỹ nhân này kể từ khi ở bữa tiệc ngắm hoa của Thái Hậu, sau khi gặp qua Thẩm Dạ Hành thì tâm hồn thiếu nữ ngầm hứa không phải là hắn thì không lấy chồng. Lạc phu nhân bị làm khó không có cách nào khác, liền đành phải dày mặt già tiến cung nói với Thái Hậu, Thái Hậu vui vẻ đáp ứng. Môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Thẩm Dạ Hành liền cũng không thể không tiếp nhận cửa hôn sự này. Tin tức rất nhanh truyền khắp kinh thành. Nghe nói rất nhiều tiểu thư khuê các khóc đỏ hai mắt, còn có người trăm phương ngàn kế muốn hỏi ngày sinh tháng đẻ của Lạc tiểu thư, làm một người nhỏ rồi châm kim vào. Tô Cẩm Y tự nhiên cũng nghe nói. Đêm đó, nàng tới Mục Vương phủ gặp Thẩm Dạ Hành. Thẩm Dạ Hành lại đóng cửa không ra. Tô Cẩm Y cũng không cưỡng cầu, vẫn ở trong sân đứng cả đêm. Thẩm Dạ Hành ngủ được cực không nỡ, ngày hôm sau chưa kịp rửa mặt liền đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy thảm xanh trải bên ngoài bậc thang một mảnh thấm ướt, cũng chỉ có một chỗ là khô. Nguyên lai cả đêm qua mưa phùn lất phất. Hôn kỳ càng ngày càng gần, không biết thế nào, Thẩm Dạ Hành lại nhớ tới chuyện cũ một năm trước ở Chu Tước Hạng. Hắn cảm thấy nên có một kết thúc liền phái gã sai vặt thiếp thân của mình đi tới ngõ hẻm Chu Tước phát thiệp mừng cho Tô Cẩm Y, hảo đoạn tuyệt si niệm của nàng. Ai ngờ hôn lễ ngày đó, nàng lại thật sự tới. Còn chuẩn bị hậu lễ. Quản sự tiếp đãi đại sảnh Vương Phủ thấy nàng một cô nương tuổi còn trẻ, một mình tới, trên mặt không thấy một chút thần sắc vui mừng, chữ trên thiếp mời kia nhưng là do thế tử gia tự tay viết, nhất thời không biết như thế nào cho phải, do dự một lúc lâu mới tiếp nhận danh mục quà biếu Tô Cẩm Y đưa tới kêu to tên: "Thanh Ngọc phiên liên văn hương huân một đôi, bạch ngọc song hỉ áp đầu trâm một đôi, bạch ngọc uyên ương bính viên hạp hai cái", đọc đến đoạn này bỗng nhiên thu lại thanh âm, chốc lát mới lại thì thầm: "Phượng quan Kim Phượng khảm Ngọc Thạch." Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua tham gia hôn lễ tặng mũ phượng. Thẩm Dạ Hành bái đường xong liền bắt đầu đại yến tân khách. Từ khi Tô Cẩm Y đi vào, hắn đã nhìn thấy. Dung sắc so với lần đầu gặp nàng không biết đã tiều tụy đi bao nhiêu. Tô Cẩm Y cũng không nhìn hắn, chỉ một chén nhận một chén uống. Cho đến tân khách tản đi chín thành, nàng mới đứng dậy rời đi. Thẩm Dạ Hành thấy bóng lưng tiêu điều lảo đảo của nàng bước ra cửa. Không biết từ đâu tới nổi lên một trận chua xót, phản ứng đầu tiên chính là muốn đuổi theo.
2. Yêu, biệt ly, cầu không được
Đợi Thẩm Dạ Hành đứng ở đầu hẻm vắng vẻ sau Vương phủ, hắn mới giật mình thật sự đi theo ra ngoài. Tô Cẩm Y nói nhỏ: "Huynh trở về đi." Thẩm Dạ Hành thấy nàng đứng tại nơi treo hai chuỗi đèn lồng dán chữ hỷ đỏ thẫm, trên mặt tái nhợt phiếm đỏ ửng dị thường. Nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, một lát mới nói nhỏ: "Nàng tại sao dùng mũ phượng làm quà mừng." Tô Cẩm Y thiển thiển cười một tiếng, nói: "Mũ phượng kia là ta tự mình làm, dùng ba nghìn minh châu, bốn trăm bảo thạch, thúy vũ (lông chim trả) trên phượng hoàng là ta tại trong núi rừng tìm một tháng, quan sát vô số thúy điểu mới chọn được. Chẳng qua là nay lại không dùng được rồi, còn không bằng tặng cho huynh. Vốn chính là vì huynh mà làm." Nàng mỗi lần nói một chữ thần sắc liền ảm đạm một phần, thanh âm cũng nhỏ một phần, nói xong lời cuối cùng gần như không thể nghe thấy. Nói xong xoay người liền đi. Thẩm Dạ Hành bước đi mất trật tự, vội la lên: "Nàng đi đâu vậy?" Tô Cẩm Y lại cười một tiếng, nói: "Yên tâm, huynh đã lập gia đình, ta từ nay về sau tuyệt sẽ không quấn lấy huynh. Sẽ không xuất hiện trước mặt huynh." Dứt lời lại ngơ ngẩn chảy xuống hai hàng nước mắt, cười đến mức thê tuyệt. Thẩm Dạ Hành nghe nàng nói đoạn tuyệt xong, trong lòng biết nàng là người nói là làm, nhất thời tâm loạn như ma, cũng phân không ra rốt cuộc là thở phào nhẹ nhõm hay là gì khác. Tô Cẩm Y lại bước nhanh vào khúc quanh ngõ hẻm, chốc lát liền nhìn không thấy. Thẩm Dạ Hành cuối cùng không có đuổi theo nữa. Hắn thất hồn lạc phách trở lại tân phòng, dưới sự thúc giục của hỉ nương qua quýt khều bỏ khăn hồng của tân nương. Ngọc diện kiều dung của tân nương tử hắn nửa điểm cũng không có nhìn đến, trong lòng chỉ là lặp đi lặp lại hồi tưởng lời nàng vừa mới nói sẽ không tới gặp hắn. Có lẽ là tửu lượng kém, một đêm này, chú rể Thẩm Dạ Hành này vẫn mặc quần áo liền ngã trên giường hỉ. Về sau Tô Cẩm Y thật sự cũng không có xuất hiện qua. Thẩm Dạ Hành lại cảm giác mình trở nên nghi thần nghi quỷ, có đôi khi cầm sách trên thư án lật tới tới lui lui ba lần, nhưng cái gì cũng tìm không đến, lại nhiều lần tỉnh ngủ đứng dậy nhìn mọi vật trong phòng, muốn nhìn thấy cái gì, lại không thu hoạch được gì. Hắn cũng không biết mình rốt cuộc là thất vọng hay là yên tâm. Cuộc sống Thẩm Dạ Hành trôi qua bình thản không có gì lạ, lão Vương gia, Vương phi lại cực cao hứng, đều nói hắn là bởi vì lập gia đình, rốt cục thu tâm tư, không làm những chuyện hoang đường nữa. Chỉ có Thẩm Dạ Hành biết, tất cả những chuyện phong nhã trước kia hắn làm luôn luôn thiếu hứng thú. Lạc Khuynh Tuyết không hổ xuất thân dòng dõi thế gia, cầm kỳ thư họa thi từ ca phú mọi thứ tinh thông, đối với hắn lại càng ôn nhu như nước ngàn theo trăm thuận. Thẩm Dạ Hành một người hay bắt bẻ lại tìm không ra nửa phần sai của nàng. Thẩm Dạ Hành giờ phút này mới biết Tô Cẩm Y đối với hắn nhu mặc dù nhu chưa hẳn thuận. Tiện nói đến trà đi, Vương Phủ chi tiêu hao phí xa xỉ, sau khi ăn xong súc miệng chính là dùng cống trà thượng hạng, súc miệng xong không tránh khỏi uống vài ngụm. Ở Tô gia thì Tô Cẩm Y lại không cho hắn sau khi ăn xong được uống trà, lần đầu tiên hết lời khuyên bảo nói sau khi ăn xong uống trà đối với người tính tình kém không tốt, lần thứ hai chỉ nói nhà nàng nghèo cấp dưỡng không nổi, đối với yêu cầu của hắn không rãnh mà để ý. Một ngày này, Thẩm Dạ Hành đi ngang qua tô trạch Chu Tước Hạng, ma xui quỷ khiến thế nào lại bước vào, thầm nghĩ: bằng võ công của nàng nên sớm phát hiện có người xâm nhập, tính khí lại quật cường như vậy, nói không gặp liền tuyệt không hiện thân tới gặp hắn. Đi thêm chốc lát lại phát hiện có cái gì không đúng, hoa và cây cảnh trong đình vốn được xử lý ngay ngắn rõ ràng, giờ đây lại là hoàng diệp (lá vàng) ở khắp nơi, cỏ dại mặc dù không đến mức mọc thành cụm cũng đã nhú lên. Không nhịn được đẩy cửa vào. Phòng ngủ ngày trước sáng sủa sạch sẽ đến bàn trang điểm cũng nhiễm một tầng tro bụi. Bên cạnh hộp trang điểm bằng gỗ tử đàn thếp vàng đặt một hạnh hoa tiên, phía trên hoa ba có ba hàng chữ tiểu triện, chữ viết không được tốt lắm, bất quá đều có một cỗ thanh lệ khí. "Vĩnh dạ phao nhân hà xử khứ? Tuyệt lai âm. Hương các yểm, mi liễm, nguyệt tương trầm. Tranh nhẫn bất tương tầm? Oán cô cừu. Hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm, thủy tri tương ức thâm." (Đêm dài bỏ ta đi biệt mãi Bặt âm hao Hương các khép Mày nép Trăng tà mau Sao nỡ lãng quên lâu Gốc ốm rầu Đem tâm ta Vì tâm ngươi Mới thấy tưởng nhớ sâu) (Tố trung tình - Cố Quýnh) Nhìn lại ngày tháng, nguyên là đêm Tô Cẩm Y nói với hắn muốn cầu đêm dài tốt lành, trong lòng hắn phiền muộn liền tránh đi "Hàng Vân các". Thẩm Dạ Hành thầm nghĩ trong lòng: ngươi khăng khăng xem thường nàng, lại không biết nàng viết từ lại tốt vậy. Khôi phục lại nghĩ tới sau đó mình trở về Vương Phủ, một ngày nàng đạp nguyệt mà đến, chỉ vì tặng hắn một đoạn sáo trúc ngọc bích xuất ra từ Vân Tiêu các. Cây sáo trúc kia toàn thân xanh biếc, thủy quang óng ánh, âm sắc truyền xa. Hắn rất thích, thử thổi mấy câu, nàng muốn hắn thổi hết cả từ khúc, hắn lại không chịu, chỉ thở dài một hơi hỏi: "Ngươi bao giờ mới chịu buông tha cho ta?" Tô Cẩm Y si ngốc nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, nói: "Đến khi hoa Lạc Vân rơi, mùa đông sét đánh tuyết rơi." Thẩm Dạ Hành thầm nghĩ: hoa Lạc Vân rơi sao, hiện giờ đang tiết cuối thu, cũng thực sự có một chút, chẳng qua là còn chưa tới mùa đông sét đánh tuyết rơi. Về sau Thẩm Dạ Hành thường một mình nghe tuyết rơi tốc tốc, một mình thưởng Mãn Đình Xuân Hoa, một mình uống rượu, một mình đánh cờ. Trong tay thường cầm đỉnh quan Bạch Ngọc Liên Hoa kia. Chuyện vui trước kia đều chưa hết, cả đời thâm ý. Tới hôm nay, hết thảy hối hận. Không biết làm sao. ×× Cầu không được ×× Đào Hồng lại là một năm xuân. Mấy năm này Ngọc Dịch phường sinh ý càng làm càng lớn, này không, hôm nay chính là khách điếm sinh kế tốt đệ nhất tửu phường ở Giang Nam. Thẩm Dạ Hành vốn không muốn tham gia vào náo nhiệt khai trương đại cát, nhưng lại nhớ tới Tô Cẩm Y từng nói qua phẩm tửu kỳ thật chính là phẩm nhân sinh, ngự ủ trong cung mặc dù ngon, nhưng không có chân vị. Lời này hắn ngày trước không hiểu, nhưng bây giờ chưa chắc đã không hiểu. Nếu là khai trương đại cát, tránh không được tiếng người ầm ĩ. Nhã gian không còn, Thẩm đại công tử không thể hạ mình vui mừng cùng dân, ngồi ở trong hành lang. Hắn chọn tự nhiên là Khúc Thuần. Không ngờ dâng rượu cũng không phải tiểu nhị tiếp đãi hắn mà là một người trung niên tầm ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi. Hắn dâng rượu xong cũng không đi, cứ thế ngồi xuống, thay Thẩm Dạ Hành châm một chén, nói: "Vị khách nhân này, ta coi ngươi sợ là có tâm sự. Kỳ thật tâm tư sâu nặng không nên uống Khúc Thuần." Thẩm Dạ Hành vốn để ý đến hắn, bất quá thấy cử chỉ người này rất có phong phạm danh sĩ, cuối cùng hỏi: "Vì sao không được uống Khúc Thuần?" "Uống loại rượu nào cũng phải cùng tâm tình người uống tương xứng. Sư phụ làm ra Khúc Thuần cực kỳ vui vẻ mới làm ra loại rượu này, khi đó hắn vừa gặp được ý trung nhân. Rượu gì cũng có thể giải sầu, nhưng rượu này không thể." Trong bụng Thẩm Dạ Hành run lên: nguyên lai nàng để ta uống cái này, trong lòng còn mang tâm tư phức tạp như thế. Thẩm Dạ Hành hỏi: "Vậy theo như các hạ thấy, ta nên uống loại rượu nào?" Người trung niên kia cười cười, nói: "Có tâm sự đương nhiên phải uống "Vong Ưu"." Thẩm Dạ Hành cũng cười, biết lắng nghe nói: "Hả, vậy tới một bình "Vong Ưu" đi." Người trung niên lại nghiêm nghị nói: "Công tử nhưng là phải nghĩ kỹ, sau khi uống "Vong Ưu" phiền não tự nhiên tiêu hết, ngay cả người khiến ngươi ưu tư cũng sẽ quên mất không còn một mống. Cho nên rượu này có ba loại người không nên uống." Thẩm Dạ Hành rốt cục bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, nói: "Ba loại người nào?" "Thứ nhất, người có cừu oán. Thứ hai, người cùng thân nhân thất lạc. Thứ ba, người lâm vào khổ luyến." Thẩm Dạ Hành không hiểu nói: "Hai loại trước đồng ý. Quên cừu gia sẽ tùy thời đưa mình vào trong nguy hiểm, quên thân nhân lại càng không thể. Nhưng là loại thứ ba, quên không phải là tốt hơn sao?" Người trung niên giải thích: "Nếu uống loại rượu này, quên chuyện tình yêu trước kia vẫn có thể xem là một loại giải thoát. Nhưng mà nếu sau khi quên, đối phương hồi tâm chuyển ý rồi sao?" Thẩm Dạ Hành nhất thời cứng họng. Không đợi hắn tinh tế suy xét, người trung niên hơn ba mươi tuổi kia lại nói: "Vị cô nương bên kia chính là uống qua "Vong Ưu". Khi đó Giang Nam Ngọc Dịch phường còn đang trong giai đoạn chuẩn bị, không bán rượu, nàng lại mỗi ngày đều tới. Ta thật sự nhìn không được liền bán cho nàng." Thẩm Dạ Hành bừng tỉnh, vị này đại khái chính là lão bản ở đây rồi, một bên theo lời nhìn lại, bỗng nhiên như bị sét đánh. Nữ hài kia ngồi ở bên cửa sổ, mặc váy dài màu tím nhạt, thêm vào một nhánh thoa bạch ngọc lộ ra theo khe hở, vẻ mặt say mê đang phẩm tửu, không phải là Tô Cẩm Y thì là ai. Chỉ là giờ phút này giữa lông mày nàng lộ vẻ vui vẻ, không có nửa điểm tiều tụy thương tâm khi chứng kiến lần trước. Thẩm Dạ Hành cuối cùng là không có chạm đến "Vong Ưu", hắn nhìn chằm chằm vào Tô Cẩm Y. Đợi Tô Cẩm Y đứng dậy, hắn không chút do dự liền đuổi theo, nói: "Tô cô nương. Nàng còn nhớ rõ ta không?" Tô Cẩm Y quay đầu lại, nhìn hắn, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nói: "Vị công tử này thiên nhân có tư thế, làm cho người ta thấy đã gặp sẽ không quên. Ta nếu là nhận biết ngươi, như thế nào lại quên mất. Công tử chẳng lẽ nhận lầm người rồi?" Thẩm Dạ Hành chợt cảm thấy trái tim chìm đến đáy cốc, run giọng hỏi thăm: "Cô nương chính gọi là Tô Cẩm Y? Một năm trước ở tại hạng tử Chu Tước trong kinh thành?" Vẻ khốn hoặc trên mặt Tô Cẩm Y càng sâu hơn, hỏi: "Đúng vậy. Công tử quả thực là biết ta?" Thẩm Dạ Hành chợt cảm thấy trong lòng đại thống, nhất thời suy nghĩ lung tung, nói không ra một chữ. Tô Cẩm Y cũng không để ý đến hắn, vẫn đi. Ngày đó, Thẩm Dạ Hành ngơ ngác ở cửa Ngọc Dịch phường đứng hai canh giờ. Đợi sau khi hắn bừng tỉnh, tìm kiếm hỏi thăm Tô Cẩm Y một tháng không được, rốt cục trở về kinh thành. ――――― Giang Nam, Ngọc Dịch phường. Đêm đã khuya hết giờ kinh doanh. Tô Cẩm Y vẫn ngồi ở chỗ ngồi ngày gặp lại Thẩm Dạ Hành. Người trung niên ngày đó cùng Thẩm Dạ Hành nói chuyện phiếm đưa lên sổ sách lợi nhuận tháng này, nói: "Đại tiểu thư, vị Thẩm công tử làm hại Nhị tiểu thư tự sát kia, người tốn nhiều tâm tư như vậy tới Ngọc Câu phường thiết lập ván cục, chẳng lẽ cứ như vậy quên đi, không phải quá tiện nghi cho hắn sao?" Tô Cẩm Y hỏi: "Ngày đó sau khi ta đi, ngươi thấy tinh thần hắn như thế nào?" "Thất hồn lạc phách. Hắn bộ dạng vốn phi phàm, vẻ mặt ngây ngô thảm đạm, ngược lại người có vài phần không đành lòng." Tô Cẩm Y cười nói: "Lão Phùng, ngươi mới vừa rồi còn chê ta thủ đoạn không đủ ngoan mà. Như thế nào hiện giờ lại đồng tình với hắn vậy?" Lão Phùng nói: "Tiểu thư, ta là người từng trải, hắn quả thật đối với Nhị tiểu thư bội tình bạc nghĩa, nhưng đối với người lại là có chân tình." Tô Cẩm Y xem thường cười lạnh nói: "Đó là bởi vì ta phải hảo hảo sống, chẳng những không có vì hắn muốn sống muốn chết, ngược lại đem hắn quên không còn một mống." Tô Cẩm Y âm thầm thở dài: Nếu mình sớm ngày tìm được muội muội thất lạc nhiều năm thật là tốt. Nếu nàng không có lưu lạc đầu đường, không có đi tới trường tư thục kia, không có đụng phải Thẩm Dạ Hành thật là tốt biết bao. Như vậy nàng sẽ không phải chết. Thiên hạ hi hi, giai hữu sở cầu; thiên hạ nhương nhương, giai hữu bất đắc. Nhân sinh có bảy khổ, khổ nhất là không thể cầu. Tô Cẩm Y muốn chính là Thẩm Dạ Hành cầu không được.