Chap 6

3.5K 153 0
                                    

Khi Jeon JungKook tỉnh dậy thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, cậu đảo mắt nhìn xung quanh thì nhận ra đây là phòng của mình... Có khi nào chuyện tối qua chỉ là một cơn ác mộng... Đúng vậy, chỉ là ác mộng thôi...

Sau khi định thần lại, cậu chồm dậy thì thắt lưng và hậu đình truyền đến một cơn đau khiến cậu co người "A" một tiếng... Chết tiệt! Tất cả là sự thật... Tối qua cậu thật sự đã bị nam nhân thượng, mà ngay cả mặt của hắn ra sao cậu cũng không biết.

Hắn là ai? Hắn làm sao biết tên cậu? Cậu bằng cách nào về được phòng của mình? Trong đầu Jeon JungKook hiện ra hàng tá câu hỏi, cậu nghĩ ngợi một hồi liền cảm thấy đau đầu...

"Thôi không nghĩ nữa, coi như bị chó cắn", cậu vò vò đầu tự nói với bản thân. Liếc nhìn đồng hồ đã chỉ đúng 5 giờ chiều, cậu liền phát giác hôm nay mình không đi làm, lại còn không gọi điện thoại xin phép... một cơn buồn tủi ùa tới khiến cậu thật muốn khóc. Cậu chợt nhận ra, ở Seoul này cậu quả thật rất cô đơn. Suy nghĩ một hồi thì chợt điện thoại vang lên làm cậu giật mình.

"Alo, cậu vẫn ổn chứ? Tối qua tôi vui quá, xoay đi xoay lại thì chả thấy cậu và Trưởng phòng Kim SungHo đâu nữa", đầu dây bên kia truyền tới giọng nói quen thuộc, đó là Park Jimin.

"Hôm nay tôi có chút không được khỏe, nhưng lại quên xin phép nghỉ...", Jeon JungKook ủ rũ nói.

"A, cậu yên tâm, tôi không thấy cậu đi làm thì đã chạy đến chổ Giám đốc Min xin phép rồi. Nhưng lạ là Giám đốc Min chẳng những không hỏi lý do mà còn bảo cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi. Cậu nói xem như vậy có lạ không?", Park Jimin thấy có chút kỳ lạ.

"Là vậy sao? Thật kỳ lạ...", cậu nghe Park Jimin nói cũng lấy làm thắc mắc, trong sâu thẳm tâm trí có một tia suy nghĩ hoang đường xẹt qua: Có khi nào là Giám đốc Min, sau đó liền lắc đầu bác bỏ. Loại chuyện này tốt nhất là không nghĩ tới nữa.

"Jeon JungKook, cậu có nghe tôi nói gì không, này?", Park Jimin nói một lúc thì không thấy cậu trả lời, liền lớn tiếng gọi.

"A... Tôi đây. Cậu nói gì?", Jeon JungKook hoàn hồn, vội vàng trả lời Park Jimin.

"Hầy, tôi bảo là tối nay đi hẹn hò nhóm đi. Cậu cũng nên có bạn gái rồi a!", Park Jimin thong thả nói.

Nghe Park Jimin nói đến hẹn hò, cậu mới phát giác đúng là bây giờ cậu nên có bạn gái, sau sự việc tối qua cậu càng phải có bạn gái: "ĐÚNG... Tối nay xem mặt đi", cậu không chút nghĩ ngợi liền đồng ý với Park Jimin.

"Ô hay, hôm nay cậu hưởng ứng nhiệt tình thế? Bình thường đã chịu đi đâu?", Parl Jimin nghe cậu tấp tấp đồng ý, không khỏi cảm thấy có chút khác ngày thường.

"À ha ha... chỉ là tôi cảm thấy cậu nói đúng. Tôi nên có bạn gái ha ha. Quyết định như vậy, tối gặp a!", Jeon JungKook cười cười như thể đó là điều hiển nhiên, sau đó vội vàng chào tạm biệt rồi tắt máy.

...

Đúng 8 giờ tối, Park Jimin lái xe đến đón Jeon JungKook, cả hai cùng đến một nhà hàng cũng khá sang trọng ở gần công ty để gặp mặt đối tượng.

"Chào anh Jeon! Em là NaNa. Hân hạnh được gặp!", Jeon JungKook vừa ngồi vào bàn thì cô gái đối điện đã đưa tay ra ý muốn bắt tay cậu. Bởi vì đây là lần đầu tiên hẹn hò kiểu này, nên cậu có chút không quen, liền nhìn sang Park Jimin.

Park Jimin thấy biểu hiện vụng về của cậu, liền thở ra: "Hầy, NaNa tiểu thư đã có thiện cảm với cậu như vậy, còn không mau đáp lễ", nghe Park Jimin nói vậy, cậu liền nắm lấy đôi tay mềm mại của NaNa gập một cái. Cả bàn ba người không khỏi bật cười trước sự thật thà của cậu.

Park Jimin thấy việc tốt tiến triển thuận lợi, liền nhanh tay nhanh chân mời mọi người ngồi xuống, gọi món ăn rồi cùng nhau trò chuyện.

"Nghe danh anh Jeon đã lâu, hôm nay mới có dịp diện kiến", NaNa đưa đôi mắt hữu tình hữu ý nhìn Jeon JungKook. Quả thật cô nàng đang rất có hứng thú với cậu.

"Cứ gọi tôi là JungKook. Em làm sao biết tôi?", Jeon JungKook có chút thắc mắc, cậu chỉ là một nhân viên kế toán bình thường, tên không phải ai cũng biết chứ đừng nói đến danh.

"A hi, được làm việc ở TK Bank quả thật không dễ... huống hồ anh lại khôi ngô như thế này...", NaNa ngại ngùng đáp...

Thấy cô bạn của mình có vẻ ngập ngừng, MiMi liền trêu chọc: "Ây da, NaNa cậu thật là, có phải đã thích anh Jeon rồi không?".

Jeon JungKook nghe MiMi nói vậy, liền nhìn sang NaNa tỏ vẻ bất ngờ. NaNa thấy cả ba đều đang hướng về phía cô, liền xấu hổ che mặt nói: "Mọi người thật là... Sao lại hỏi thẳng tôi như vậy chứ? Thật làm người ta ngại muốn chết".

Park Jimin cơ hồ nhìn ra NaNa tiểu thư xinh đẹp, dịu dàng này đã chấm Jeon JungKook, liền được nước đẩy thuyền: "A ha ha, vậy thì thật là tốt, thật ra anh Jeon đây cũng có ý muốn kết giao với NaNa tiểu thư a".

Park Jimin và MiMi kẻ tung người hứng làm tròn nghĩa vụ ông mai bà mối, còn Jeon JungKook và NaNa chỉ biết ngồi im lặng xem hai người họ biểu diễn. Sau khi ăn xong, theo phép lịch sự, Jeon JungKook chịu trách nhiệm đưa NaNa về nhà. Còn Park Jimin và MiMi chả biết thế nào, vừa mới ra khỏi nhà hàng là vẫy tay đi mất.

"JungKook, anh có thể đưa em đến nhà anh chơi một chút không?", NaNa dáng vẻ có chút ngại ngùng nói với Jeon JungKook.

"Ư, chuyện này... có chút không nên", Jeon JungKook không phải là một người tùy tiện, cậu từng quen qua vài người, nhưng họ quá chủ động nên làm cậu cảm thấy có chút choáng ngợp. Vậy nên dù cậu đã 24 tuổi, nhưng các mối quan hệ trước đây cũng chỉ dừng lại ở mức độ nắm tay, hôn môi.

"Em thích anh! Thật sự muốn gần gũi anh một chút", NaNa lấy hết can đảm đưa tay lên nắm lấy tay cậu.

Nhìn thấy khóe mắt NaNa có chút long lanh, cậu liền không đành lòng. Lúc trước mỗi khi JungHa khóc, dù rất muốn nhưng cậu không biết phải an ủi như thế nào? Con gái thật sự khó hiểu mà.

[CHUYỂN VER/VKOOK] KHÔNG LỐI THOÁTNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ