Mở đầu

91 1 0
                                    

     Đó là chuyện vào một ngày của sáu năm về trước, tôi đang đi xuôi xuống một triền dốc ở Kita-Kamakura, rồi thả bộ trên con ngõ nhỏ nằm song song đường ray tàu điện...

     Chiếc sơ mi trắng cộc tay thấm đẫm mồ hôi dính chặt vào lưng tôi. Tiếng ve phiền nhiễu inh ỏi bên tai, và dù hoa cẩm tú cầu vẫn còn khoe sắc khắp nơi, mùa mưa cũng đã kết thúc để nhường chỗ cho mùa hạ(1).

_______________

  (1) Mùa mưa ở Nhật kéo dài từ đầu tháng Sáu tới giữa tháng Bảy hằng năm, sau khi xuân qua và trước khi hè tới, ban ngày lúc nào cũng u ám, độ ẩm cao, mưa nhiều. Mùa mưa cũng là mùa hoa cẩm tú cầu nở rộ khắp nơi, từ vườn nhà đến công viên, hai bên đường ray tàu hỏa, lối vào đền chùa... Chính vì thế, hoa này là loài hoa tượng trưng cho mùa mưa ở Nhật Bản.

_______________

     Trừ mấy người có sở thích lướt sóng ra, dân cư ở đây đều không thích mùa hạ, vì oi bức quá. Bãi biển Yuigahama và EnoShima đã mở cửa, song chẳng đứa nào trong đám học sinh cấp hai cấp ba quanh vùng muốn tới đó bơi lội hay vầy nước, bởi du khách nhốn nháo đông đúc làm làn nước đục ngầu mỗi khi triều dâng đã khiến biển cả chẳng còn gì là hấp dẫn.

     Bấy giờ tôi đang theo học lớp Mười một tại trường cấp ba của tỉnh, trường tọa lạc ở lưng chừng núi. Hôm ấy là Chủ nhật nhưng tôi vẫn đến trường, để lấy cuốn sách giáo khoa chẳng may bỏ quên. Bình thường tôi đều đi xe buýt, song lần này nhỡ xe, mà một tiếng mới có một chuyến, đành cuốc bộ ra ga JR để bắt tàu điện về nhà. Đường sá Kamakura khá nhỏ, ba mặt Bắc, Đông và Tây đều bị núi non trùng điệp bao bọc nên nhiều nơi đi lại vẫn chưa thuận tiện.

     Bên tay phải tôi là sân ga dài kì lạ của ga Kita-Kamakura. Cửa soát vé duy nhất nằm ở bên kia đường ray nên tôi phải đi vòng khá xa mới sang được. Phía tay trái là một dãy nhà cổ nằm san sát, căn nào căn nấy đều có sân vườn với cây cối xanh mướt.

     Ở ngõ này có một tiệm sách cũ hầu như chẳng mấy ai biết đến, hoặc biết nhưng không buồn để ý. Đó là một ngôi nhà lâu đời làm bằng gỗ, trước hiên đặt một tấm biển xoay cũ tới mức có khi chẳng còn xoay nổi nữa vì đã bám đầy gỉ sét, trên biển không có tên, chỉ có mỗi dòng chữ nguệch ngoạc: "Thu mua sách cũ - Định giá hợp lý".

     Tôi đã định băng qua tiệm sách cũ không rõ tên ấy, nhưng một diễn biến bắt ngờ khiến tôi đổi ý. Cánh cửa gỗ lạch xạch trượt mở, một cô gái trẻ bước ra ngoài.

     Trông cô giản dị trong chiếc sơ mi mỏng không tay màu trắng phối với chân váy xanh thẫm. Mái tóc dài tết lại, búi cao sau gáy. Cặp mắt to đen láy nổi bật trên làn da trắng ngần. Dưới sống mũi sao thẳng là đôi môi hồng xinh xắn.

     Xem chừng cô lớn hơn tôi vài tuổi, và toát ra vẻ gì đó khác hẳn những người tôi từng gặp. Mặc dù có khuôn mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta phải đứng lại chiêm ngưỡng, song trông cô không hề kiêu kì hay khó gần. Dáng điệu như một nhân viên đang chuẩn bị mở hàng, cô vừa đẩy chiếc xe cút kít ra ngoài hiên vừa chu môi như chim nhỏ, vài âm điệu kì quặc theo đó thoát ra.

Tiệm sách cũ Biblia - Shioriko và những vị khách kì lạNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ