CHƯƠNG 15

180 15 0
                                    

Bạch Hiền mải nhìn Phác Xán Liệt trong đám đông mà quên cả chớp mắt.
Ngài chủ tịch thật đúng là......
Khuôn mẫu của nhân loại.
Dưới ánh đèn lung linh trong đại sảnh, Phác Xán Liệt khoan thai tiến vào hội trường, anh mặc một bộ vest rất đẹp, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đen, trông vô cùng mạnh mẽ, chói mắt.
Ánh mắt của Bạch Hiền cứ tự nhiên dõi theo anh, cho đến khi tầm nhìn bị chắn lại bởi dáng người cao to của vị quản lí thì mới sực tỉnh. Bạch Hiền thu tầm mắt về, quan sát xung quanh, thì ra mọi người cũng đều đang nhìn không chớp mắt, thậm chí có người còn kiễng cả chân lên để nhìn, trong lòng có chút gì đó không thoải mái.
Coi thường!
Ngài chủ tich này lại làm ra vẻ lạnh lùng rồi!
Đàn ông mà dẫn ong dụ bướm thật chẳng ra sao, ăn diện như thế này, anh ta nghĩ là đang trình diễn thời trang đấy à!
Bạch Hiền đang lầm bầm, đột nhiên phát hiện ánh mắt của ngài chủ tịch hướng về góc cậu đang đứng.
Ách...........
Cậu nghĩ đi nghĩ lại, không biết anh ta có phát hiện ra không? Chẳng lẽ trong đầu ngài chủ tịch có cài đặt hệ thống cảm biến sóng não?
Bạch Hiền lạnh lùng quay đi, nhìn chăm chú vào miếng bít tết trước mặt.
Bít tết ơi bít tết~~
Mày làm sao mà lại là một miếng bít tết!
Phác Xán Liệt vừa vào đến hội trường, hai người nam nữ dẫn chương trình liền lên sân khâu tuyên bố buổi liên hoan cuối năm bắt đầu, sau khi người dẫn chương trình nói một hồi dài những lời chúc mừng khai mạc vui vẻ, Phác Xán Liệt lên sân khấu phát biểu.
Sau một tràng vỗ tay nhiệt liệt, cả hội trường vốn ồn ào lúc trước bỗng nhiên yên lặng hẳn.
Bạch Hiền thầm bĩu môi, trong lòng nghĩ quả thật bất cứ boss nào cũng đều có kỹ năng răn đe, làm mọi người phải sợ ~~, cậu ngước lên nhìn Phác Xán Liệt đang phát biểu, nghe giọng nói trầm tĩnh của anh, dần dần, đột nhiên cảm thấy người trên bục thật xa lạ.
Mặc dù thường xuyên gặp Phác Xán Liệt, nhưng đây là lần đầu tiên Bạch Hiền thấy anh nói chuyện trước nhiều người như vậy, cứ cảm thấy có gì đó khang khác. Lúc này cả con người anh tóat ra một thứ khí chất đặc biệt, đơn giản mà trấn át được toàn trận, nắm giữ toàn cục, làm cho người ta phải ngưỡng mộ. Phong thái của anh tự tin và duyên dáng, không hề có những động tác khoa trương, mỗi câu anh nói ra làm cho người ta tin phục lại có cảm giác được cỗ vũ.
Thực ra thì đâu là điểm khác biệt nhỉ? Bạch Hiền bối rối nghĩ.
Có lẽ là .......Tự dưng cảm thấy xa cách quá......
Tiếng vỗ tay bắt đầu rộ lên, Bạch Hiền mới phát hiện ra Phác Xán Liệt đã phát biểu xong, nên cũng vỗ tay vài cái theo mọi người.
Sau đó..... Khụ.......
Thông thường tâm trạng nặng nề và phức tạp chỉ ở lại trong lòng Biện Bạch Hiền không quá ba phút , và khi tiếng vỗ tay vừa dứt, Bạch Hiền lập tức bỏ lại cái tâm trạng bực bội kỳ quái lại phía sau, liền bưng chiếc đĩa vui vẻ chạy khắp nơi.
Bò này, dê này, càng cua này ~~
Quà tặng như mây cuối trời, bốc được thì bốc, không bốc được thì tính sau, đồ ăn trước mặt mới chính là thứ đáng quan tâm!
Bạch Hiền ăn uống thoả thích thì đột nhiên nghe có tiếng gọi đầy ngạc nhiên của một đàn ông ở phía sau.
"Biện thiếu gia"
...........Tí nữa thì nghẹn.
Bạch Hiền cố gắng nuốt miếng thức ăn trong miệng, quay đầu lại, thì ra là chồng của Phác  đại tiểu thư, hình như tên là Kim Chung Nhân. Bạch Hiền lễ phép chào anh ta: "Xin chào, anh Kim."
Kim Chung Nhân là tổng giám đốc của chi nhánh công ty nhưng không thường xuyên đến tổng công ty, lần này anh ta xuất hiện trong cuộc họp thường niên của tổng công ty với tư cách là lãnh đạo cao cấp, từ sau bữa tiệc đầy tháng đến giờ. Bạch Hiền mới gặp lại anh ta.
Kim Chung Nhân nhìn thấy cậu, rất xúc động: "Biện thiếu gia cuối cùng cũng gặp được cậu. Vợ chồng tôi không biết phải cảm ơn cậu thế nào mới đủ, thực sự chúng tôi nợ cậu quá nhiều."
Ơ? Cái gì mà nợ cậu quá nhiều? Chẳng phải là một lần truyền máu sao? Hơn nữa cũng đã cảm ơn từ lâu rồi mà.
Bạch Hiền có chút ngạc nhiên nói: "Anh Kim, anh khách sáo quá, không có gì đâu mà."
"Sao lại không có gì." Vẻ mặt Kim Chung Nhân vẫn rất xúc động " Lần trước khi Khánh Tú có chuyện, tôi lại đang đi công tác ở ngoài, ôi, cũng may mà lại có cậu giúp đỡ, nếu không tôi sẽ ân hận cả đời."
Kim Chung Nhân nói: "Khánh Tú bây giờ vẫn còn đang nằm viện, đợi khi cậu ấy khoẻ lại, chắc chắn là phải mời cậu ăn một bữa cơm ."
Sam Sam chớp chớp mắt, cuối cùng cũng hiểu ra ý của Kim Chung Nhân, chẳng lẽ anh ta cho rằng lần thứ hai cũng là cậu cho máu à? Bạch Hiền vội vàng giải thích: "Anh Kim này, hình như anh nhầm rồi, tôi ......"
"Kim Chung Nhân."
Lời giải thích của Bạch Hiền bị cắt ngang bởi tiếng gọi.
Ngài chủ tịch?
Bạch Hiền nhìn về hướng phát ra tiếng nói, vô thức đặt đĩa thức ăn hỗn độn đang ăn dở trên tay xuống chiếc bàn phía sau lưng. Phác Xán Liệt cũng không nhìn cậu mà chỉ nói với Kim Chung Nhân: "Andy đang tìm anh đấy."
Kim Chung Nhân quay đầu ngó nghiêng một hồi rồi cười nói với Bạch Hiền " Biện thiếu gia, tôi phải đi trước đây, lần sau lại nói chuyện tiếp."
"Ồ, vâng, tạm biệt." Bạch Hiền gật đầu.
Bạch Hiền đi rồi, trong góc đấy chỉ còn lại Biện Bạch Hiền và Phác Xán Liệt, đột nhiên yên lặng hẳn. Bạch Hiền gọi một tiếng "Ngài chủ tịch", Phác Xán Liệt chẳng thèm để ý đến cậu, cầm lấy ly rượu từ chiếc bàn đên cạnh, nhìn về phía trung tâm hội trường, nhàn nhã thưởng thức ly rượu.
'= =
Anh ta đang làm cái quái gì đấy? Chẳng lẽ lại phải để cậu cung tiễn rồi mới chịu đi sao?
Không khí trầm lắng làm Sam Sam có cảm giác không ổn, nhớ ra chuyện lúc nãy, Bạch Hiền vội vàng nói: "Chủ tịch, anh Kim hình như đang hiểu lầm, hình như anh ấy nghĩ rằng lần này cũng là tôi hiến máu cho Phác tiểu thư."
"Hiểu nhầm thì cứ để cho nhầm luôn đi." Phác Xán Liệt đặt ly rượu xuống và dặn dò cậu: "Nếu sau này anh ta có nói gì thì cậu cũng không được phủ nhận đấy. "
"Á?" Bạch Hiền không hiểu nổi, "Tại sao?"
Giống như lấy mất thành quả lao động của người khác vậy, Bạch Hiền cảm thấy có tội.
"Không cần hỏi nhiều như vậy." Phác Xán Liệt lạnh nhạt nói. Anh đương nhiên là có những dự định lâu dài của mình, nhưng cũng không cần phải nói với cậu làm gì, có nói thì cậu cũng chẳng hiểu nổi.
"À."
Cái vẻ cậu không cần phải biết của anh ta khiến Bạch Hiền cảm thấy buồn bực. Tâm trạng phức tạp đã được gạt bỏ lúc trước bây giờ lại mơ hồ quay lại.
Không nói thì thôi, giỏi lắm à! Dù sao người nói dối cũng không phải cậu, nhiều nhất thì cậu cũng chỉ bị coi là tòng phạm, nhưng do bị uy hiếp thôi. Bạch Hiền rầu rĩ, tìm bừa một cái cớ nói: "Chủ tịch, tôi đi tìm A May, không làm phiền anh nữa.Cậu nói và chuẩn bị bỏ đi.
"Từ từ" Phác Xán Liệt gọi cậu lại: " Ai nói là cậu có thể đi."
Boss nói với cái giọng cực kỳ "vênh mặt hất hàm sai khiến": "Cậu đi với tôi, giúp tôi uống rượu. "
Bạch Hiền lặng cả người.
Giúp uống rượu???
Cậu không nghe nhầm đấy chứ! Đây chẳng phải là việc của đàn ông hay sao? Ngài chủ tịch lại bắt cậu đi làm! Bạch Hiền phẫn nộ. Quả nhiên các nhà tư bản đều sử dụng phụ nữ như đàn ông, còn đàn ông thì như gia súc!
"Ngài chủ tịch, tôi không phải là thư ký của anh."
Thấy cậu từ chối, Phác Xán Liệt lập tức thấy không vui, lạnh nhạt nhắc nhở cậu: "Tiền thưởng cuối năm của cậu."
Quá đáng lắm rồi! Lại lấy cái đấy ra mà doạ cậu. Bạch Hiền nổi giận, lấy hết dũng khí nói: " Ngài chủ tịch, tôi, chúng tôi có công đoàn."
Nên anh không thể tuỳ tiện trừ tiền! Nếu không tôi kiện anh đấy!
" Công đoàn?" Phác Xán Liệt nhướn lông mày lên, nhàn nhã nói :" Ai trả lương cho họ?"
Tại sao lúc trước lại cảm thấy ngài chủ tịch thật quá xa vời?
Anh ta quả thực nên cút ra xa tận bên kia vũ trụ!

[CHUYỂN VER + EDIT] BẠCH HIỀN ĐẾN ĐÂY ĂN NÈNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ